Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 10

Đời học sinh – Chương 10

Không kiềm được nữa, con bé cắn môi khóc tức tưởi như chưa từng được khóc. Lúc đó thật may là Ngọc Lan vẫn kề bên ôm chặt lấy con bé để cho nó một điểm tựa tinh thần thật vững chắc. Nếu không, tôi đồ rằng con bé sẽ ngã quỵ ngay tại sân bay này.

Tội nghiệp Ngọc Mi. Nó vẫn ôm chị nó khóc ròng rã còn hơn cả cái đêm nó tâm sự với tôi ngoài cửa. Nhìn cả hai má nó đỏ ao lên ướt mem nước mắt mà tôi thấy xót vô cùng. Tôi không biết cách của tôi có kết quả như thế nào. Nhưng chắc chắn tôi vẫn sẽ có lỗi trong chuyện này vì đã lợi dụng sự tin tưởng của con bé với tôi. Nhìn thấy thương!

Lúc này, nội của con bé hoàn toàn đã hiểu được những gì trong lòng Ngọc Mi muốn. Chỉ là bà không chấp nhận được những gì mình làm suốt khoảng thời gian qua cho nó vô tình lại khiến nó thấy tù túng và cướp đi biết bao nhiêu ước mơ của nó.

Trong lúc mọi người vẫn còn bàng hoàng, bà lẳng lặng kéo chiếc vali về phía Ngọc Mi nhẹ giọng:

– Mi, về thôi con!

Giờ thì con bé không cần phải kìm nén bản thân nữa, nó ôm chặt chị hai mình:

– Nội ơi, cho con ở đây đi! Con không muốn về Pháp đâu!

– Ừ, mình không về Pháp nữa! Giờ về nhà thôi con! Nội muốn nói chuyện với con được nhiều hơn! Về nhà kể cho nội nghe hết tâm sự của con được không?

Lần đầu tiên tôi thấy nội của Ngọc Mi dịu dàng đến vậy. Từ giọng nói, cử chỉ đều khác xa so với một bà nội lạnh lùng, sắc đá tôi thường thấy.

Cả con bé Mi dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nó từ từ rời khỏi vòng tay của chị mình đến với vòng tay ấm áp của nội như chú chim trở về tổ sau một khoảng thời gian dài phiêu lưu.

Khi Ngọc Mi đứng gọn trong lòng, bà mới quay sang bọn tôi cười khẽ nói với bọn tôi:

– Bà sẽ không đi Pháp nữa. Bây giờ bà sẽ về nhà. Phiền mọi người đã đến đây rồi! Ngọc Mi cần được nghỉ ngơi nên mọi người cũng về nghỉ đi!

Chúng tôi đều bất ngờ trước hành động này của ba nội Ngọc Mi. Nhưng tất nhiên sẽ chẳng ai phản đối một lời nào cả vì Ngọc Mi vẫn sẽ ở lại đây, nơi con bé hằng mong muốn. Điều đó có nghĩa rằng kế hoạch của tôi đã thành công ngoài mong đợi.

Nhưng ngoài thằng Bảo ra thì không ai biết kế hoạch này của tôi cả, bao gồm cả Ngọc Lan. Khi bà nội nàng dẫn Ngọc Mi đi về, nàng khẩn trương chạy về phía tôi vừa nói vừa quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt:

– Bây giờ em phải về rồi, có thể những ngày tới em sẽ không gặp anh được.

Tôi giật thót:

– Tại sao vậy em! Có chuyện gì sao?

Nàng mỉm cười trấn an tôi:

– Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên em định sẽ dọn qua ở cạnh Ngọc Mi một vài hôm để an ủi con bé. Anh đừng buồn nha!

Tôi vỗ nhẹ vào vai để khiến nàng an tâm hơn:

– Không sao đâu em. Giờ là lúc con bé cần em nhất mà. Bây giờ em cứ ở cạnh cho đến khi con bé hoàn toàn bình tĩnh. Có gì mình vẫn sẽ liên lạc điện thoại với nhau, được chứ?

Nàng cười nhẹ, sắc mặt đã tươi tắn hơn:

– Ừ, em biết rồi! Thôi em về nha, anh về cẩn thận đó!

Ngọc Lan và cả gia đình nàng ra về. Ở lại chỉ có tôi, cặp Toàn phởn và thằng Bảo. Dù vẫn chưa quen biết thân nhưng thằng Toàn vẫn đến vỗ vai thằng bảo tấm tắc khen:

– Nè, chú mày làm tốt đó! Bất ngờ thiệt nghen!

Tất nhiên thằng Bảo chỉ cười cho qua chuyện:

– Không có gì! Tôi chỉ làm mọi thứ để Noemi được ở lại đây thôi!

Rồi thằng Toàn nhìn đồng hồ, nó thở dài nhìn ra phía ngoài giờ này trời đã nhá nhem tối:

– Thôi cũng trễ rồi, tụi mình cũng về thôi! Tao đói bụng rồi đó!

Tôi tặc lưỡi:

– Mày với bé Phương ra đón taxi trước đi, để tao nói chuyện với thằng Bảo xíu!

Toàn phởn không hỏi gì thêm, nó dẫn bé Phương ra phía ngoài gọi taxi như tôi nói.

Bây giờ thì chỉ còn thằng Bảo đối diện với tôi. Lúc nãy khi vừa công khai đoạn ghi âm Ngọc Mi xong, nó cũng im thin thít để bà nội và con bé giải quyết với nhau. Mặt nó lúc đó trong thảm thấy tội. Cứ như mình vừa mới làm gì sai trái vậy.

Tuy nhiên ngay cả khi sự việc đã qua đi và đứng trước mặt tôi giờ này, mặt nó cũng không khá hơn là bao, nó đút chiếc điện thoại vào túi thở dài:

– Liệu kế hoạch này có đúng không?

Tôi cười xòa đút tay vào túi quần:

– Có trời mới biết được! Nhưng chắc chắn là Ngọc Mi vẫn sẽ ở đây, không đi đâu nữa cả. Còn những chuyện khác thì tao cũng không đoán được!

Thằng Bảo khoanh tay trước ngực suy tư:

– Mong sao cho Ngọc Mi sớm bình thường trở lại! Có lẽ ngày mai tôi sẽ đến thăm nhỏ, anh sẽ đi chứ?

Tôi lắc đầu nhún vai:

– Có lẽ là không, tao sẽ gặp con bé khi nó bình phục trở lại! Mày nên nhân dịp này mà cố gắng lấy cảm tình của con bé đi!

– Ừm, tôi biết rồi!

– Thế mày sẽ đến ăn tiệc liên hoan của chị Lan chứ?

Nó đút tay vào túi quần cười cười bắt chước điệu bộ của tôi lúc nãy:

– Có trời mới biết được!

Đã 4 ngày kể từ khi Ngọc Mi được cứu ở sân bay. Ngọc Lan vẫn ở cạnh con bé để tiện bề chăm sóc cho nó. Như nàng đã nói lúc trước, không phải Ngọc Mi không biết tự chăm sóc bản thân mà là vì nó đã vừa trải qua một biến cố lớn có thể ảnh hưởng đến tâm lý.
Dù rằng mọi chuyện đã qua nhưng chắc chắn, những ngày tiếp theo tâm trạng của Ngọc Mi vẫn chưa yên được nhất là khi nó sẽ phải đối diện với những câu hỏi từ nội con bé. Sự quan tâm của Ngọc Lan lúc này là rất cần đối với nó.

Tuy nhiên, có lẽ cả tôi và Ngọc Lan đều đã lo xa.

Ngần ấy thời gian Ngọc Lan ở cạnh Ngọc Mi, cũng là ngần ấy thời gian tôi và nàng liên lạc với nhau. Do đó tình hình của Ngọc Mi tôi ít nhiều cũng nắm phần nào.

Theo như Ngọc Lan nói, bé Mi vẫn ổn. Nó ổn từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện đầu tiên giữa bà nội và hai chị em cũng trong bữa tối hôm đó. Tôi không có mặt ở đó nên không biết biểu hiện của con bé thế nào được. Nhưng qua những gì Ngọc Lan kể, ắc hẳn con bé đã bình thường trở lại là Ngọc Mi thông minh của trước đây.

Có vẻ như bà nội đã thấu hiểu được hết nhưng tâm tư tình cảm chất chứa trong lòng con bé. Dẫu vậy, biết là một chuyện, còn làm như thế nào, lại là một chuyện khác.

Nội của nàng đã nói sẽ suy nghĩ cách thu xếp cho Ngọc Mi, nhưng mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa thấy câu trả lời chính thức từ bà. Có lẽ, bà vẫn còn e dè tôi, một thằng dám to gan cãi lí trước mặt bà. Lại còn ngăn cản bà dẫn Ngọc Mi đi. Hẳn bà đã suy xét đến việc có nên để con bé học chung trường với tôi hay không. Và sẽ tìm một trường khác tốt hơn để con bé học.

Ý nghĩ đó khiến tôi không khỏi nghĩ ngợi mông lung dù rằng Ngọc Lan chưa bao giờ đề cập đến việc đó. Đúng thật là Ngọc Lan luôn ở bên Ngọc Mi suốt khoảng thời gian này nên gần như mọi cuộc nói chuyện giữa bà nội và con bé nàng đều biết. Nhưng mấy ai biết được trong lòng của nội đang nghĩ gì cơ chứ!

Tôi cứ lo lắng nghĩ ngợi cho đến buổi tối trước hôm làm lễ bế giảng của trường, cuộc gọi của Ngọc Lan đã làm dịu đi nỗi lo trong lòng của tôi lại.

Đó là một buổi tối đẹp trời tôi đang ngồi xem TV thì Ngọc Lan gọi đến. Tôi vội ôm điện thoại lên phòng ngay vì dù là ba tôi biết tôi đang quen Ngọc Lan nhưng cũng kị những vụ nấu cháo điện thoại giữa tôi với nàng lắm. Vả lại tôi thích nằm ở một chỗ nào đó gọi điện với nàng hơn. Và chiếc giường thân yêu của tôi là một chỗ lí tưởng.

Tôi bay cái uỵch lên giường bắt máy:

– Anh nghe đây chérie!

Tiếng Ngọc Lan vui tươi bên kia:

– Hì hì, Hôm nay anh sao rồi?

– Mọi chuyện vẫn ổn! Mà ngày mai trường làm lễ bế giảng rồi đó…

Hiểu được câu nói ẩn ý của tôi, nàng lại cười:

– Ngày mai làm lễ xong anh rủ mọi người qua nhà em đi!

– Bé Mi đã ổn hẳn rồi hả em?

– Ừa, đang nằm cạnh em nè…

Vừa nói đến đó, tiếng Ngọc Mi vang loáng thoáng bên kia:

– Chị, để em chào ảnh xíu!

Và giọng của nó rõ hơn trong điện thoại:

– Em nè anh Phong! Em đã ổn rồi, anh đừng lo!

Bất chợt nói chuyện với con bé, tôi bối rối:

– À ừ, em khỏe thì anh vui rồi! Ngày mai nhớ dự tiệc của chị Lan nghen!

Con bé phì cười:

– Hi, ngày mai em phụ chị hai nấu ăn mà làm sao không có được! Ngày mai có cả nội nữa đó!

Cảm giác như có một tia sáng nào đó giáng vào đầu, tôi thản thốt:

– Gì, có nội của em nữa hả?

Đã thế nó còn bơm thêm:

– Um, nội cũng qua phụ em và chị hai nấu nướng mà!

Tôi đâm hoảng:

– Hả, nói chuyện riêng?

Đến đây giọng Ngọc Lan bỗng cất lên:

– Thôi, đừng hù anh Phong nữa! Để chị… alô, em nè!

Tôi nghệch mặt:

– Có thật là nội em sẽ nói riêng chuyện với anh vào ngày mai không?

Nàng thoáng một chút ngập ngừng nhưng rồi cũng cười trấn an tôi:

– Um, đúng thật là nội muốn nói chuyện với anh nhưng anh đừng lo, chỉ là chuyện bình thường thôi, không có gì cả đâu! Với lại…

Nàng lại ngập ngừng khiến tôi tò mò:

– Vả lại sao em?

Nàng nhỏ giọng như thỏ thẻ:

– Em cũng có chuyện riêng muốn nói với anh!

Tôi ngáo ngơ:

– Ơ, chuyện gì?

– Hì, thì tất nhiên ngày mai mới biết được chéri ạ! Thôi em đi ngủ đây, mai gặp anh nha!

– Ơ… ơ!

Tôi chưa kịp đáp gì thêm, Ngọc Lan đã cúp máy. Nàng để lại cho tôi muôn vàn những dấu hỏi to đùng trong đầu. Thành thử ra cuộc gọi hôm nay chỉ làm nỗi lo trong lòng tôi vơi đi chứ không làm những suy nghĩ trong đầu tôi mất đi được. Nó như một thân cây với những rễ chi chít cắm sâu vào đầu tôi mà không một cơn bão nào có thể bứng nó bay đi.

Những cái cây đó khiến tôi trằn trọc mãi cả đêm mới có thể đi vào giấc ngủ.

Buổi lễ bế mạc hôm đó diễn ra trong một ngày đầy nắng như bao ngày khác. Những cây bàng cứ vô tư rải xuống mặt sân những chiếc lá to đùng như ô dù phay phấp phới trong không trung. Và để thiêu cháy như chiếc ô dù đó, những cây phượng lại rải xuống nhưng đớm lửa đỏ au nhìn thật rực rỡ đối với những đứa học sinh có mặt ở đây.
Thuở đó, trong lúc ngồi sinh hoạt đầu tuần hay những dịp đại loại vậy, tôi thường nhặt những chiếc lá bàn tướt hết lá xung quanh đi chỉ còn sợi gân cứng cáp để thỉnh thoảng tôi lại buộc chúng vào quần một thằng nào đó đằng trước. Và thằng Toàn thường xuyên là nạn nhân của tôi.

Sân trường giờ này đầy ấp những người và người làm tôi có phần nôn nao một cảm giác gì đó khó tả. Cảm giác đó khiến tôi vừa vui vừa buồn.

Tôi vui vì cuối cùng sau một năm học chờ đợi, mùa hè cũng đã đến với học sinh bọn tôi. Nó đến và mang theo một kì nghỉ mà bất cứ một đứa học sinh nào như tôi đều mong muốn. Bởi lẽ lúc đó học sinh bọn tôi không có áp lực học tập như bây giờ, mùa hè chỉ đơn thuần là mùa hè để vui chơi chứ không phải là mùa học thêm.

Nhưng bên cạnh cuộc vui đó, cũng có một nỗi buồn mà không phải bất cứ ai cũng nhận ra. Hè đến, cũng đồng nghĩa với việc lại một năm trong cuộc đời học sinh trôi qua. Nó khiến tôi bâng khuâng một câu hỏi trong lòng rằng, tôi còn bao nhiêu cái lễ tổng kết nữa chứ?

Thực sự thì tôi cũng không thích lễ tổng kết đâu, nó ồn ào và chán phèo với những bài diễn văn dài đăng đẳng. Thứ tôi thích thực sự ở lễ tổng kết là màn trao thưởng cho học sinh giỏi trong năm. Ừ thì dù rằng tôi là học sinh khá, chả được món quà nào. Nhưng nhìn Toàn phởn, bé Phương được vinh danh là một trong những học sinh giỏi khối 11 cũng đủ để tôi hả dạ khi mấy cái lớp đầu tàu ở trên ngoài A1 ra chả được mấy ai. Thường ngày mấy lớp đó hay ganh đua với nhau ghê lắm.

Trong buổi lễ này cũng vậy, mới diễn ra được một nửa thời gian, tức bây giờ là 9 giờ sáng nhưng không biết bao nhiều lần tôi đã ngáp dài nhìn bọn nó múa hát những bài mà năm nào cũng nghe. Và khủng khiếp nhất là có đứa còn lên hát bài nỗi buồn hoa phượng. Đang trong không khí nhộn nhịp nó cất lên “… mỗi năm đến hè lòng man mát buồn…” làm biết bao nhiêu sinh khí trong lòng tôi bay hết vẹo.

Tôi lúc đó là vậy, nhưng đến lúc tốt nghiệp cấp 3 khi bài hát này vang lên một lần nữa trong buổi tổng kết, không hiểu sao tôi lại không cầm được nước mắt. Buồn ghê!

Mà thôi, trở lại với tôi bây giờ đã. Do đã chán mấy tiết mục hằm bà nhẳn trong buổi tổng kết nên tôi khều lưng thằng Toàn đang ngồi ở trên:

– Ê, cúp cua không mày? Qua nhà Lanna trước, oải quá!

Toàn phởn nhìn tôi như nhìn vật gì từ trên trời rơi xuống:

– Gì cúp mày? Tao còn phải ở lại nhận thưởng học sinh giỏi nữa!

Tôi chợt nhớ ra nó còn phải nhận mấy cái giải học sinh giỏi của trường nữa nên chắc chắn là không cúp theo tôi được. Vả lại nếu muốn nó đi phải có bé Phương theo mà bé Phương thì đời nào làm việc này nên chung quy là chẳng rủ được ai cả, phải tự thân vận động thôi.

Sỡ dĩ tôi nghĩ đến việc này là vì cũng đã có lát đát vài đứa ra về trước đó rồi. Thực ra thì nó về nhan nhãn ấy chứ. Do đây là lễ tổng kết nên trường cũng dễ hơn, không rào cổng lại như những lần sinh hoạt đầu tuần. Và thế là chốc chốc lại từng top ra đi theo tiếng gọi của đồng bọn. Còn tôi thì theo tiếng gọi của Ngọc Lan.

Tôi tặc lưỡi khều Toàn phởn:

– Chắc tao cúp qua nhà Lanna trước đây, coi có gì phụ ẻm được không. Tụi bây lát qua sau nha!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 10


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (111) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (795) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (359) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (764) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (407) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (730) Truyện sex nhẹ (41) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (336) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (384) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (135) Đụ vợ bạn (74)