Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 11

Đời học sinh – Chương 11

Mãi đến một lúc, ba tôi mới thở dài:

– Vậy mày còn muốn hỏi cái gì nữa không?

– Dạ, hết rồi…

Đoạn ông bước đến chiếc bàn gỗ lấy một xâu chìa khóa đưa cho tôi:

– Chìa khóa nhà đây, mày giữ luôn xâu này đi, tao có làm một xâu riêng cho tao rồi!

– Dạ, con biết rồi, giờ con qua đó luôn!

– À mà này!

Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa ông đột nhiên gọi giật.

– Sao thế ba?

– Từ nay ít qua qua lại nhà cũ đi sẽ tốt hơn cho mày đấy!

Căn trọ của ba tôi không lớn lắm, nó cũng có 2 tầng và gần bằng ngôi nhà trước đây của tôi nếu không tính cả khoảng sân nhỏ để trồng cây phía trước, nói thật ra thì theo cảm nhận của tôi, nó giống một ngôi nhà hơn. Có lẽ đây là một ngôi nhà cho thuê được ba tôi thuê lại. Chỉ có điều nó không thể đầy đủ như nhà cũ trước đây của tôi được.

Bước từ ngoài vào, tôi có thể thấy chiếc bàn kính quen thuộc trước đây nhưng bộ sô pha đã không còn nữa, thay vào đó chỉ là những chiếc ghế đệm được xếp gọn lại sát vách tường chờ được mang ra để tiếp khách. Ấy vậy mà nó cũng đã chiếm gần nửa lối vào tầng trệt chứ chẳng ít.

– Tới nhà trọ của em rồi đó, vô tắm rửa nghỉ ngơi đi, anh còn phải quay về võ đường làm việc. Chiều tối có gì ra đó nói chuyện chơi với tụi anh! – Anh Phước đứng ngoài cửa nhà cười xòa đẩy nhẹ tôi vào trong.

– Dạ, cảm ơn anh! Có gì rảnh em ra chơi!

– Ừ, thôi nghỉ ngơi đi.

Tạm biệt tôi, anh Phước trở ra và từ từ khuất sau con hẻm nhỏ mà tôi nhớ hẳn phải đi 3 con hẻm như thế mới ra trở lại tới đường lớn.

Tôi thở dài đặt balo xuống sát tường, ngồi xuống chiếc ghế đệm nhắm mắt cảm nhận không khí mới lạ từ nơi ở mới. Nó hoàn toàn trống không, không mùi vị. Nó giống như tâm trạng của tôi lúc này vậy, hoàn toàn trống không và nhuốm một màu buồn thật ậm đạm như chính cái không khí trong căn nhà này.

Tôi mở mắt nhìn một loạt khắp căn nhà, chiếc xe đạp fuhachi cam đen của tôi vẫn còn đó, nó được dựng ngay ở góc tường và cạnh ngay sau đó là chiếc xe đạp điện của Ngọc Lan khiến tôi có cảm giác an tâm phần nào.

Tuy nhiên đây chỉ là phòng khách tầng dưới, tôi tiếp tục bước lên bậc cầu thang xoắn bằng gỗ dẫn lên tầng trên.

Ở đây không khí có phần thoáng đãng, sáng sủa hơn và còn kèm theo hương hoa thoang thoảng, mát dịu lùa từ ngoài ban công vào. Đó là nơi ba tôi chưng những chậu kiểng vốn trước đây để ngoài sân. Và đâu đó trên chiếc lan can, tôi có thể thấy chậu lan mà Ngọc Lan đã tặng tôi được treo cạnh những chậu lớn hơn nhưng vẫn đủ một chút riêng để nó nổi bật hơn cả.

Phía bên tay trái của tôi là một căn phòng nhỏ. Thật không khó để nhận ra đó là căn phòng dành cho tôi vì tất cả đồ đạc của tôi từ bàn học, ghế gỗ, giường gối cho đến chiếc tủ quần áo nơi cất giữ bộ bà ba kỉ vật của mẹ tôi vẫn còn đó. Điều đó tạm thời cho tôi một chút cảm giác thân quen khi ngã lưng ra chiếc giường nơi tôi đã từng ngủ mỗi đêm trước đây.

Chợt nhớ đến lới hứa với Ngọc Lan ban nãy, tôi vội rút chiếc điện thoại ra nhắn tin cho nàng:
– Anh về tới rồi đây!

– Hì, anh ăn gì chưa, có mệt không?

– Anh ăn rồi, cũng không mệt lắm. Em có mệt không?

– Cũng mệt một chút à, lát em nghỉ trưa tý là khỏe. Chỗ ở mới của anh có thoải mái chứ?

– Cũng ổn đó em, hề hề. Tuy chật một chút những cũng thoải mái!

– Hì hì, vậy hôm nào rảnh anh chở em sang đó chơi nhé!

– Rồi rồi, yes madam!

– Ừa, thôi em nghỉ trưa một xíu anh cũng nghỉ đi nha!

– Ừm, anh biết rồi!

Đặt điện thoại xuống, tôi lại tiếp tục vui mình trên giường để tìm lại cảm giác quen thuộc trong ngôi nhà xưa cũ.

Từ nay có lẽ tôi sẽ an phận ở đây mà miễn cưỡng công nhận rằng ngôi nhà cũ của tôi sẽ không còn nữa. Tôi cũng chẳng buồn điều tra thêm hay tìm cách lấy lại căn nhà đó làm gì, Với tôi mọi chuyện bây giờ đã ổn, Tôi không muốn gây bất cứ thứ gì để Ngọc Lan và những người khác phải lo lắng về tôi nữa cả. Chi bằng tôi cứ sống một cuộc sống đời học sinh màu hoa hồng như trước đây tôi đã từng mơ ước được khi vào cấp 3.

Và với cuộc sống học trò như vậy tất nhiên điều tôi chờ đợi nhất chính là buổi họp gặp giáo viên chủ nhiệm ngày mai. Đó sẽ là ngay tôi biết giáo viên chủ nhiệm của mình cũng như phân công ban cán sự trong lớp, và tất nhiên là chia tổ nữa.

Nhưng điều tôi mong chờ nhất đó chính được thấy Ngọc Lan trong bộ đồng phục như ngày nào, váy cũng được, áo dài cũng được. Đã quá lâu rồi tôi chưa được thấy nàng mặc như thế. Cả hình ảnh của nàng xuất hiện trong lớp nữa.

Thời gian qua không có Ngọc Lan, lớp tôi dường như cũng bớt nhộn nhịp đi hẳn. Nàng dường như là linh của mọi trò tinh nghịch bên phía con gái vậy. Dẫu bên con trai bọn tôi có Toàn phởn và Phú nổ hoạt náo nhưng không có Ngọc Lan thì chẳng ai cầm đầu bên nữ hưởng ứng. Cuộc vui vì thế cũng giảm đi một nửa hào hứng. Tôi muốn được xem vẻ mặt ngạc nhiên của tụi trong lớp khi thấy Ngọc Lan đi học lại lắm!

Nói ở đây bị cô lập thì cũng không đúng hoàn toàn. Chủ yếu là vẫn chưa có nhiều đứa biết chỗ tôi ở đâm ra chẳng có ai biết đường lên đây. Với lại tôi vốn nhát đi nên ngoài ý chỉ của Ngọc Lan gọi sang thì hầu như tôi chỉ muốn ở nhà hoặc thỉnh thoảng ra ngồi net những lúc rảnh rỗi mà thôi.

Sau này có nhiều đứa biết nhà tôi hơn thì bọn nó cũng thường lên nhà tôi chơi. Đơn cử như Toàn phởn và Ngọc Phương là hai đứa lên nhiều nhất. Mà tụi nó chẳng phải tốt lành gì lên thăm tôi đâu, chủ yếu là tụi nó lên đi dạo khu ẩm thực sẵn tiện ghé thăm tôi thì đúng hơn, còn có khi lên hỏi tôi mấy chỗ ăn vặt nữa chứ. Lầy gì đâu!

Đứa mở hàng ghé thăm tôi đầu tiên chính là Huy đô. Sáng hôm sau khi tôi lên Sài Gòn nó đã ghé thăm.

Còn nhớ buổi sáng hôm đó trời khá mát mẻ. Tôi đang ngủ thì dưới nhà đã có tiếng bấm chuông inh ỏi cùng với tiếng gọi lên:

– Phong dậy mở cửa anh mày nào!

– Ớ, là mày hả? – Tôi lò dò ra ban công ngó xuống.

Lúc đầu tôi có phần ngạc nhiên vì không biết tại sao tụi nó lại có thể biết nơi ở của tôi. Chỉ khi mời nó vào nhà nói chuyện tôi mới ngợ ra:

– Tao qua võ đường thì anh Phước chỉ qua đây đó, thấy tao giỏi hông, hề hề!

– Giỏi gì mày? Giỏi phá tao ngủ hay gì?

– Đệt cái thằng này! Anh mày qua thăm mà còn thái độ hả mạy?

– Hề hề giỡn xíu thôi! Sao? Thấy chỗ này được chứ hả?

Thằng Huy nhìn một lượt khắp căn nhà của tôi gật gù:

– Hơi nhỏ một xíu nhưng mà cũng đầy đủ tiện nghi đó!

– Xời, đó là mày chưa lên tầng trên nhà tao đâu, còn đẹp hơn nhiều. Không tin tao dẫn mày lên coi!

– Thôi khỏi, lúc nãy đứng ngoài tao cũng thấy sơ sơ rồi!

Như chợt nhớ ra điều gì, Huy đô chạy ra ngoài chỗ chiếc xe của nó lấy một bọc ni lon vào đặt lên chiếc bàn gỗ.

– Đây, tao mua bánh ướt qua đây ăn sáng sẵn mua cho mày luôn nè! Chắc mày chưa ăn sáng chứ gì?

– Hề hề, mới ngủ dậy mà! Mày đúng là best friend của tao! – Tôi suýt xoa vỗ vai nó.

Huy đô qua đây cũng đúng dịp tôi định tìm nó để nói chuyện. Ở nó có một chuyện tôi luôn muốn biết kể từ khi về quê đến giờ đó là chuyện nó theo đuổi Lam Ngọc.

Mặc dù lời nói của Ngọc Lan là đúng, tôi không nên giúp đỡ người khác tán tỉnh Lam Ngọc cứ như một món đồ như vậy. Nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng mình vẫn tò mò về chuyện của Lam Ngọc rằng Huy đô có theo đuổi được nàng hay không hay vẫn chịu thua trước sự lạnh lùng của nàng.

Do vậy, mới gắp được vài đũa bánh ướt, tôi đã không kìm được vội vọt miệng:

– Ê, chuyện của Lam Ngọc sao rồi, tán được ẻm chưa?

Vừa nghe, Huy đô khựng lại một nhịp, nó ngưng đũa trầm ngâm mãi một lúc khiến tôi có đôi chút áy náy. Biết mình hỏi vô duyên, tôi định miệng sửa ngay nhưng Huy đô đã mở lời:

– Thất bại rồi, lần này chắc tao bỏ cuộc luôn!

– Ớ, sao vậy? Không phải chuyện khởi đầu suôn sẻ lắm sao?

Huy đô bỏ đũa xuống, nó chẹp miệng thở dài một hơi:

– Ừ, lúc đầu cũng có thuận lợi, Lam Ngọc có dạy riêng cho tao nhưng mà…

– Nhưng sao?

– Mọi việc chỉ có thế, không tiến triển gì thêm được.

– Sao lại vậy? Mày đã dùng cách gì rồi?

– Ừ thì tao tận dụng khoảng thời gian ở riêng với Lam Ngọc để nói chuyện với ẻm, rồi rủ ẻm đi chơi, nhưng không có lần nào ẻm đồng ý với tao hết!

Rồi mày có thử cách cuối cùng chưa?

– Ý mày là tỏ tình luôn phải không?

– Đúng rồi, chí ít cũng để ẻm biết được tình cảm của mày chứ!

Nhưng trái với vẻ sốt sắng, tò mò của tôi, Huy đô vẫn giữ một nét buồn rười rượi:

– Có hết! Tao đã thử mọi cách có thể mà. Lúc đó sau giờ dạy võ là tao nhờ Lam Ngọc ở lại luyện với tao một chút để lấy cớ. Đợi người vắng rồi tao mới tỏ tình với ẻm.

– Rồi Lam Ngọc nói sao? – Tôi nuốt khan sốt sắn.

Huy đô thở dài, nó nhìn đâu đâu ra ngoài ban công, mãi đên một lúc sau, nó mới gượng được câu nói mà tôi tin chắc đã làm trái tim nó vỡ vụn ra từng mảnh khi vừa mới nghe:

– Ngọc xin lỗi, có thể điều này sẽ làm cho Huy buồn nhưng Ngọc muốn nói rõ ràng cho Huy biết Ngọc không thích Huy và Ngọc thấy mình cũng không hợp nhau đâu vậy nên Ngọc xin từ chối!

Nghe nó nói mà cứ như chính tôi đang ở trong hoàn cảnh đó vậy, thật đau, thật nhói và rơi tự do đáy sâu tuyệt vọng.

Vậy là những điều tôi lo sợ đã trở thành hiện thực. Huy đô vẫn chưa đủ sức để theo đuổi Lam Ngọc, nàng là một cô gái lạnh lùng và nghiêm nghị. Huy đô có lẽ đã vắt hết sức của nó để theo đuổi nàng nhưng chỉ bấy nhiêu thì vẫn chưa đủ làm tan đi lớp băng dày đang bao phủ lấy Lam Ngọc. Ở nàng dường như cần nhiều hơn thế.

Tuy nhiên, trong cái rủi cũng có cái may. Lam Ngọc là một người thẳng thắn và dứt khoát. Chẳng thà nói ra một lần và để rồi bị từ chối thẳng thừng còn hơn là duy trì những mối quan hệ mập mờ, không đâu ra đâu. Điều đó sẽ tốt hơn cho Huy đô để mau chóng quên đi nỗi đau và bắt đầu một cuộc sống mới.

– Thôi không sao, đời còn dài gái còn nhiều, lo gì ế đâu mà buồn!

Tôi thở dài đặt tay trên lưng của nó vỗ bồm bộp.

– Thì tao cũng có buồn lắm đâu! Trước khi theo đuổi ẻm tao cũng đã liệu trước kết quả rồi. Chỉ là tao muốn cố gắng xem có thể thay đổi được gì không. Nhưng thôi, cứ coi như là tao không có duyên với ẻm vậy!

– Thế mày còn học ở trung tâm võ của Lam Ngọc nữa không?

– Không, tao xin nghỉ từ đâu tháng rồi. Làm sao mà tao còn mặt mũi học ở đó nữa!

– Thôi vậy cũng được. Ít ra mày không được này cũng được cái kia.

– Được cái gì? – Nó nghệch mặt.

– Thì học cũng học được miếng võ phòng thân còn gì?

– Cái thằng này ngứa đòn hả mạy? Giờ này mà còn giỡn được! – Nó sững cồ giỡ nắm đấm.

– Hề hề, tao giỡn cho mày vui mà. Chuyện cũng qua rồi, mày sẽ quên nhanh thôi. Lúc trước tao chia tay cũng buồn cả tháng trời đấy!

– Ừ tao biết, nhưng cứ để tao vầy là được rồi. Cho nó từ từ trôi qua tao mới quen được.

– Ừ thôi, miễn mày cảm thấy ổn là được!

Huy đô ghé thăm nhà tôi đến tầm trưa là về để giao hàng cho anh hai của nó. Còn nhớ khuôn mặt nó lúc ra về cũng không khá hơn là bao. Như nó đã nói, phải cần một khoảng thời gian để nó quên dần đi hình ảnh của Lam Ngọc trong tâm trí của nó. Cũng như tôi đã từng cố gắng quên đi hình ảnh của Hoàng Mai khi chia tay em trước đây.

Chỉ khác một điều nó đỡ hơn tôi. Chí ít là hình ảnh của Lam Ngọc vẫn chưa cắm rễ sâu trong tâm trí nó như Hoàng Mai đã từng đã từng đối với tôi. Vì thế nó sẽ dễ dàng quên đi hình ảnh của Lam Ngọc hơn không như tôi phải vật vã đến mức từng nghĩ đến ý định tự tử như trước đây.

Ngồi tựa mình vào bức tường ở ban công, tôi cứ suy nghĩ mãi về lí do Lam Ngọc từ chối Huy đô. Tôi biết khi yêu con người ta sẽ tìm cách, khi không yêu người ta sẽ tìm lí do và lí do của Lam Ngọc cũng có thể là một trong hàng nghìn lí do đó. Liệu lí do chính của nàng có liên quan đến tôi hay không khi mà chỉ mới 3 tháng trước tôi đã làm nàng khóc rất nhiều.
Nhưng dù vậy cũng đã 3 tháng hè trôi qua, không lẽ khoảng thời gian đó vẫn chưa làm nàng nguôi ngoai được. Dù sao đó cũng chỉ là suy nghĩ của tôi, còn Lam Ngọc đang thực sự suy nghĩ gì, chỉ có nàng là người biết rõ nhất. Tôi hiện tại chỉ có thể đứng ngoài quan sát mọi chuyện và sống tốt cuộc sống của mình mà thôi.

Tôi đứng dậy, nhìn ngắm chậu lan của Ngọc Lan giờ vẫn còn những hạt nước vấn vương trên những chiếc lá xanh mướt. Phải, việc bây giờ của tôi là chăm sóc thật tốt chậu lan này và cả cô bạn gái xinh xắn của tôi nữa. Và hơn hết là chuẩn bị tinh thần cho buổi họp mặt vào ngày mai, Ngày thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn.

Phải không em?

Lại một ngày nửa tôi thức dậy trong ngồi nhà mới của mình. Đêm qua cũng như đêm trước đó, tôi ngủ rất ngon, rất thoải mái khi xung quanh tôi là những món đồ quen thuộc trong căn nhà cũ trước đây do một tay tôi sự sắp xếp. Nhưng tôi vẫn chưa quen được sự xa lạ, mới mẻ khi tôi bước ra khỏi phòng. Họa chăng chỉ có chậu lan của Ngọc Lan ở ngoài ban công là đem lại cho tôi một chút quen thuộc mà thôi.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 11


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (111) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (795) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (359) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (764) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (407) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (730) Truyện sex nhẹ (41) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (336) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (384) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (135) Đụ vợ bạn (74)