– Tụi bây làm cái gì vậy, chân tao đang đau đó?
– Hề hề, đau sao được mà đau! Tụi tao nâng niu mày thế mà!
Vẫn là bộ mặt phởn của thằng Toàn như mọi khi.
Xung quanh tôi là toàn bộ thành viên của đội bóng gồm cả đội trưởng đội cổ đội Phú nổ và cả đám Huy đô nữa.
Đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, tôi gắt gỏng:
– Làm gì nhìn tao ghê thế?
– Thì giờ mày được ưu ái nhất cả đội còn gì?
Toàn phởn vuốt cằm nhướng đôi mắt gian xảo nhìn tôi.
– Thôi cho tao xin, bình thường dùm tao cái!
– Hề hề, nói chơi thôi! Tụi tao đang bàn chiến thuật để lát đá với tụi 10a1 ấy mà!
– Đâu chiến thuật sao nói tao nghe thử!
– Kìa, mày nói cho nó nghe đi Huy, sẵn anh em nghe lại một lần cho nhớ!
Như một vị quân sư đích thực, thằng Huy hắn giọng vài cái rồi khẽ giọng như cái thứ nó sắp nói tới đây là bí mật quốc gia:
– Chiến thuật thế này, do thằng Phong bị chấn thương rồi nên giờ không đá đội hình 1 tiền đạo cắm được nữa. Thằng Khang với thằng Kiên sẽ đá hậu vệ cánh cho thằng Hiếu lên làm tiền vệ phòng ngự. Còn thằng Toàn với thằng Tiến sẽ di chuyển tự do hỗ trợ nhau tấn công, thế thôi!
Nghe chiến lược gia Huy đô trình bày, tôi có thể phần nào hiểu được dụng ý của nó. Do phải đấu với đội hình mạnh nên nó đã bố trí đến 3 cầu thủ phòng ngự để đảm bảo sự an toàn cho khung thành trước. Việc còn lại là tận dụng vào tốc độ của Toàn phởn và những đường chuyền vượt tuyến chính xác của thằng Tiến mà thôi.
Chiến thuật của Huy đô có vẻ rất hợp lí, nhưng trong mắt sỏi đời “lởm” của “chiên da” bóng đá Phú nổ, nó lại dè biểu:
– Xời, chiến thuật của mày đơn giản quá, vào nó bắt bài ngay.
– Mày hay quá, chứ chiến thuật của mày ra sao!
Bị Phú nổ thọt gậy, Huy đô sửng cồ hỏi cắc cớ lại khiến Phủ nổ hơi khựng một nhịp nhưng sau cùng nó vẫn vớt vát:
– Thì… cổ vũ cho tụi mày chứ sao!
Câu trả lời huề vốn của Phú nổ khiến cả đám cười bò long lóc, nước mắt nước mũi tèm lèm. Riêng chỉ có Toàn phởn là cười ít hơn hẳn, nó chỉ khẽ nhếch mép cười rồi lại trông ra sân, thi thoảng ngoáy nhìn về chiếc đồng hồ của ban tổ chức như mong ngóng một điều gì đó. Có lẽ trách nhiệm của một đội trưởng đang đè nặng trên vai nó hơn bao giờ hết. Tôi cũng không biết làm gì hơn ngoài thúc hông nó pha trò:
– Ê, nhớ người yêu hả?
– Nhớ cái đầu mày, tao đang suy tính chiến thuật thôi!
– Hề hề lo gì, chừng nào đội còn mày thì vẫn còn cơ hội thắng chớ!
– Chính vì vậy tao mới lo, lỡ như nó chơi xấu tao chấn thương thôi thì không biết đâu mà lường được!
Thằng Toàn nói cũng đúng, cả đội bây giờ đều trông chờ vào đôi chân lắc léo của nó, nếu nó mà bị chấn thương thì cả đội coi như đi tong. Tự nhiên tôi cảm thấy mình đúng là một gánh nặng cho đội, nếu tôi đá cẩn thận hơn thì tụi nó sẽ không phải vất vả điều chỉnh chiến thuật như vầy.
Đang suy nghĩ mông lung, thằng Toàn bỗng gọi giật:
– Ê Phong, mày có đem đôi giày của mày cho tao mượn không?
– À có đây!
Tôi rút trong ba lô đôi giày đã theo tôi chính chiến bấy lâu ra đưa cho nó, không quên tò mò hỏi:
– Mà đôi giày mày đâu?
– Thì còn y nguyên chứ sao?
– Ơ, vậy mượn giày tao làm gì?
Tới đây nó bỗng bật cười khanh khách vỗ vai tôi:
– Tao biết mày cũng muốn đóng góp cho đội, tao mượn đôi giày của mày thì cứ coi như mày đang đá trên sân vậy đi!
Từ đó đến giờ chơi với Toàn phởn tôi mới thấy lần này nó tốt bụng làm sao. Ở nó toát ra phong thái của một đội trưởng thấy rõ. Nếu tôi là con gái thì chắc đã khóc ngất trước mặt nó rồi. Đồ rằng có cả nghìn ánh hào quang đăng sau lưng nó vậy.
Biết tôi bây giờ không thể nói được một lời nào, nó bèn đứng dậy cười xòa:
– Thôi mày cứ ngồi đây đi, coi tụi tao vô địch nè!
– Ừ, rán lên nhen ku!
Sau khi tụi Toàn phởn ra sân khởi động lần cuối, tôi bèn nhìn quanh tìm chỗ ngồi cho mình. Việc tìm chỗ ngồi trong trận đấu cũng quan trọng không kém vì nếu không tìm được chỗ tốt, tôi không thể quan sát trận đấu một cách trọn vẹn được. Tuy nhiên, khi vừa chống nạng nhổm dậy, Phú nổ đã gọi giật:
– Ê, mày đi đâu đấy?
– Thì đi kiếm chỗ ngồi, trận đấu sắp bắt đầu rồi!
– Xời, mày ngồi chỗ này chứ chỗ nào nữa!
– Gì, chỗ này? Chỗ của đội cổ động tụi mày mà!
Trái lại với vẻ hoang mang của tôi, nó lại bình thản nhún vai:
– Thì đương nhiên chỉ mày mới được ngồi chỗ này chứ còn ai nữa. Cho mày biết, phải vinh dự lắm mới được ngồi chung với đội cổ động tụi tao đó nhen!
– Đừng có dốc mày, làm như đội mày toàn ca sĩ diễn viên không bằng!
– Hề hề, không phải ca sĩ diễn viên nhưng cũng nhờ đội cổ vũ tụi bây cũng thắng trận chớ! Phải không mấy đứa?
Vừa nói nó vừa hển cái mũi to đùng lên về phía mấy nhỏ con gái trong đội cổ động ra vẻ đắc ý. Tưởng chừng như Phú nổ sẽ được cả bè ủng hộ nhưng không, chỉ đúng một lúc đầu:
– Ừa, câu đầu ông Phú nói đúng á! Nhưng tụi tui hông phải mấy đứa cho ông kêu đâu nghe chưa! Dám gọi tụi tui là mấy đứa nè!
Thế là một trận mưa đòn trút lên Phú nổ giòn tan như đốt pháo làm nó không làm được gì ngoài rú lên mấy tiếng lảnh lót:
– Úi da, không giỡn nữa, chừa rồi chừa rồi!
Thiết nghĩ ở gần đội cổ động như thế này cũng vui, có tụi nó hò hét làm cho trận đấu trở nên kịch tính hơn nên tôi quyết định tại chỗ luôn không đi đâu nữa cả. Nhưng lí do chính để tôi ngồi đây là vì ở vị trí này, tôi có thể thấy được Lam Ngọc đang khởi động ở phần sân kế bên. Hôm nay nàng cũng đá trận chung kết với lớp 12a10 và cũng đang khởi động với cả đội ở ngay bên kia.
Tính ra thì cũng đã gần 1 tuần rồi tôi không được nói chuyện với nàng. Ở lớp, ngoài những lần nhìn trộm nàng lúc học, mặc nhiên tôi không còn cách nào để được ở gần nàng hơn. Vị trí cạnh tôi bây giờ đã được thay bằng Phú nổ, mặc dù có cái miệng bô bô tối ngày của nó nhưng tôi vẫn cảm thấy thật trống trải lạ thường.
Nhưng chính tôi đã quyết định như vậy và chính nàng cũng vậy, chắc chắn Lam Ngọc sẽ cảm thấy bớt đau khổ hơn là khi ở gần tôi, cái thằng lúc nào cũng làm những người con gái quanh mình phải khóc.
“Mày thật là tệ Phong à…”
– Anh hai, tìm được anh rùi, hehe!
Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng giật thót vì cái đập vai tinh nghịch của bé Phương. Con bé đang cầm trên tay bịt snack to tổ bố nhìn tôi với vẻ mặt hớn hở. Đã lâu rồi tôi mới nghe lại được hai tiếng “anh hai” từ con nhóc Ngọc Phương này. Mọi buồn phiền trong lòng tôi cũng vơi đi bớt, tôi cười hiền hỏi nó:
– Em không đi chung với thằng Toàn hay sao mà giờ mới tới vậy!
– Hì, em tới lâu rùi, nhưng do Toàn nói bận bàn chiến thuật với đội nên bảo em ra ngoài quán nước ngồi chờ với mấy đứa con gái trong lớp, em có mua bịt bánh nè, anh hai ăn hông!
Nó tươi cười chìa bịt snack đến gần tôi.
Với lòng hảo tâm đó, tôi cũng không muốn từ chối, bèn bốc một nắm nhỏ để vào tay, rồi giục con bé:
– Em cũng tìm chỗ ngồi đi, tụi thằng Toàn sắp đá rồi đó!
– Thôi, chắc em ngồi chỗ này luôn, ngồi cạnh anh hai cho vui hihi!
Vừa nói con bé sà luôn vào chỗ trống cạnh tôi ngồi không một chút lưỡng lự. Lúc đầu tôi có hợi ngại một chút vì cái tính hồn nhiên của nó. Nhưng đến một lúc sau tôi lại cảm thấy quen dần và cũng phải thừa nhận rằng chính tôi mới là người thấy vui khi có con bé ngồi cạnh, nhất là trong tình cảnh trống vắng như thế này.
Bé Phương vẫn thế, vẫn hồn nhiên, tinh nghịch như bé Phương của ngày nào, chỉ khác một chỗ là nó đã trở nên xinh xắn hơn làm cho biết bao nhiêu thằng con trai phải tiếc đứt ruột vì hoa đã có chủ. Chỉ tội cho thằng anh nó ngày qua ngày vẫn phải độc thân vui tính mà lại con gắn thêm cái mác đào hoa nữa, đúng là số khổ.
– Anh Phong nè! Thực sự thì ai là người anh thích nhất!
Con bé đột nhiên trầm giọng với ánh nhìn tò mò. Bị hỏi đột ngột tôi không biết ứng phó như thế nào ngoài ú ớ như mắc trái chanh trong họng. Đã thế bé Phương còn quăng thêm:
– Ơ sao anh lại ú ớ, không phải anh là bạn trai của Noem hả, hihi?
– Ờ thì phải, nhưng sao…
Đến lúc này con bé mới phồng má nhéo vào hông tôi một cái đau điếng:
– Đùa anh thôi, em biết hết mà!
– Sao em biết, có phải thằng Toàn không?
– Anh đừng trách Toàn, do em tò mò bắt Toàn phải khai ra hết thôi! Anh đã giúp em nhiều rồi, tới lượt em phải giúp anh chứ, hi!
Trái lại với vẻ mặt hớn hở của nó, tôi chỉ lẳng lặng thở dài:
– Chuyện này em biết cũng không giúp được đâu, mọi chuyện đều phụ thuộc vào anh mà!
– Ừa, em biết chứ, nhưng chí ít anh cũng phải tâm sự với em chứ! Dù sao em cũng là em gái của anh mà!
– Biết rồi, biết rồi, khổ quá cô nương!
Tôi cười khì xoa đầu chọc quê nó như cái cách người lớn xoa đầu một đứa con nít khi nó làm được một điều gì đó tốt đẹp. Nhưng ngay lập tức bé Phương liền cho tôi từ một thằng người lớn bỗng chốc thành một đứa con nít ngáo ngơ trước mặt nó:
– Cứ cười đi ông anh ngốc, tuy bây giờ anh có thể chấp nhận một cuộc sống như vậy, nhưng đến một lúc nào đó anh sẽ phải chọn một người, chỉ một người đi với anh suốt cả đời thôi, hứ!
Nói xong con bé phụng phịu ăn tiếp bịt snack trên tay vừa quan sát diễn biến trên sân. Nhưng tôi thì không, lĩnh trọn cả câu nói của con bé, tôi chỉ biết thở dài nhìn bầu trời chói chang nắng mà chẳng buồn để ý lấy một hình ảnh nào trên sân. Tôi thực sự cảm thấy mù mịt tương lai trước mắt.
Chừng như thấy tôi im lặng quá lâu, con bé tò mò liếc mắt về phía tôi không quên thúc vào hông tôi vài cái:
– Nè, làm gì mặt anh buồn hiu vậy?
– Ừ… em nói đúng mà, trước sau gì anh cũng phải quyết đinh phải không? Và bỏ mặt những người còn lại?
– Ừa, tình yêu là như thế mà anh, con gái không bao giờ chịu chia sẻ tình yêu với bất kì cô gái nào khác đâu! Hoặc họ sẽ buông tay hoặc họ sẽ tranh giành đến cùng!
– Ừ, anh biết rồi!
Thấy tôi vẫn tiếp tục thở dài não nề, con bé cười hiền đặt tay lên vai tôi:
– Anh đừng lo, họ vẫn sẽ tôn trọng quyết định của anh mà!
Đó cũng là lời nói cuối cùng của con bé trước khi nó chạy ùa ra hàng rào gặp Toàn phởn khi hiệp 1 của trận chung kết kết thúc. Tỷ số vẫn đang hòa 0 – 0 cho cả hai đội. Vì mãi suy nghĩ vẫn vơ nên tôi theo dõi lúc được lúc không và chỉ đoán mò diễn biến qua những lần tụi Phú nổ cổ vũ.
Được bé Phương động viên, tôi cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Nếu không có nó hôm nay, không biết tôi sẽ suy nghĩ vẫn vơ đến đâu. Đúng thật là có em gái có khác, phải chi bé Phương là em ruột của tôi thì tha hồ mà tâm sự với nó rồi.
Đang mải mê cười thầm, tôi bỗng giật mình vì chỗ ngồi cạnh tôi được lấp đầy bởi một ai đó. Mùi hương tỏa ra từ người này rất quen, mùi hương mà sáng nào tôi cũng được nghe qua mỗi khi thức dậy.
Hoảng hồn, tôi quay sang thì đã thấy Ngọc Mi ngồi cạnh từ lúc nào. Cũng như câu hỏi lúc nãy của bé Phương, bị áp sát một cách chớp nhoáng tôi lắp bắp nói không thành câu:
– Ơ… Mi…
– Gì vậy, là em chứ có ai đâu mà anh hốt hoảng vậy?
– À không, tại anh tưởng em vẫn ở bên lớp em!
– Hì hì, em tranh thủ nghỉ giữa trận qua đây xem anh thế nào thôi! Anh vui hông?
Vừa nói con bé lại sít sát vào tôi hơn làm tôi có phần mất tự nhiên. Nếu như bình thường tôi vẫn có thể chấp nhận được, nhưng hôm nay vẫn giữa quyết định ban sáng, tôi khẽ khàng ngồi sít con bé ra một đoạn làm nó tròn xoe mắt một lúc trước khi ngượng ngùng hỏi tôi:
– Anh hôm nay không được khỏe hả?
– Ừ… ùm, không đâu, anh…
Chưa kịp nói hết câu, con bé bỗng đặt tay lên trán tôi làm bao nhiêu chữ trong đầu bay hết vèo. Cảm giác chộn rộn tôi muốn kìm nèn trong tim nãy giờ bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát, nó khiển tìm tôi đập liên hồi cho đến khi con bé bỏ tay khỏi trán tôi cau mày:
– Kì lạ, anh vẫn bình thường mà!
– Thì… anh vẫn bình thường mà!
– Nhưng sao hôm nay anh cư xử lạ quá!
– Ừ… thì…
Phải nói rằng linh cảm của con gái là một thứ trì đó rất khủng khiếp, nhất là với những đứa con gái thông minh như Ngọc Mi thì nó còn khủng khiếp hơn cả những lời tiên tri người ta vẫn thường đồn.
Mãi đến một lúc, tôi mới vớ được một cái cớ trong hằng hà cái cớ được phịa ra trogn đầu tôi:
– Tại… hồi sáng anh ngủ chưa đủ giấc ấy mà!
– Thật chứ, anh làm gì mà không ngủ đủ giấc?
– Ừ thì tại thứ hai anh có bài kiểm tra 1 tiết nên phải học bài nhiều lắm!
– Vất vả vậy sao anh?
Con bé khẽ nghiêng mái đầu nhìn tôi với đôi mắt thật trong veo. Nó như xoáy sâu vào tim tôi từng chút một mà tôi đồ rằng nếu tôi để con bé nhìn như vậy một lúc nữa tôi không chắc sẽ giữ vững trước con bé được bao lâu. Thế nên tôi vội vàng đánh sang chuyện khác:
– À mà em sang chỗ anh như vậy, tụi lớp em có nói gì không?
– Không đâu anh, thực ra em cũng không cần phải quản lí đội bóng làm gì khi đội nữ lớp em thua từ tuần trước rồi, Bảo cũng có thể tự quản lí được nhưng tính em vậy đó, phàm là đã thân với thứ gì rồi đều toàn tầm toàn ý đặt cả tấm lòng vào đó cả.
Để lại một bình luận