Thứ năm đã tới, hiện tại Triều Đông đang đứng trong thang máy để lên đến tầng bảy mươi cũng là tầng cao nhất có thể ở được thuộc tòa chung cư hiện đại nhất thành phố. Nhà cô Ái chính là ở đây, Những tầng trên nữa đều dùng để làm phòng trà và nhà hàng cả rồi, chồng cô Ái có giàu hơn thì cũng chịu.
Tầng này chỉ có hai căn hộ thuộc loại cao cấp nhất, căn của cô Ái là một căn, căn còn lại vẫn chưa có chủ nhân, vì vậy nên nhà cô Ái cũng rất yên tĩnh không có mấy ai làm phiền, hôm nay cô Ái tổ chức sinh nhật ở đây vô tình lại làm chỗ này nhộn nhịp hơn mọi ngày, Triều Đông là người đến muộn nhất, bạn hắn đều đã tới cả rồi, hắn gõ cửa vài lần một gã bạn học đã ra mở cửa đón hắn vào, lớp học của Triều Đông chỉ khoảng ba mươi người, hôm nay hầu như đều đủ mặt cả, lý do cũng đơn giản, cô Ái đã làm chủ nhiệm của lớp này được ba năm rồi, trong thời gian đó cô đã giúp đỡ rất nhiều cho những học Viên ở đây, tình cảm ba năm không phải chuyện đùa, mọi người tôn trọng cô Ái là điều dễ hiểu, hôm nay lại là sinh nhật của cô và cũng là buổi tiệc sinh nhật cuối cùng cả đám có thể đón cùng cô vậy nên chúng làm sao vắng mặt trong sự kiện quan trọng như thế này được.
Cô Ái đang cùng học sinh của mình trò chuyện chụp hình, thấy Triều Đông đến cô vội ra đón, miệng còn nói đùa một câu.
– Nam sinh ưu tú Nhất trường cuối cùng cũng đến rồi, năm nay cô hẳn sẽ gặp may cho mà xem.
Thấy cô Chủ nhiệm ra đón mình lại còn đùa bỡn, Triều Đông cũng đáp lại khéo léo.
– Cô đang trách em đến trễ đó à?
Hắn tiện tay đưa cho cô một món quà đã được chuẩn bị từ trước, lại nói tiếp.
– Tặng cho cô, hôm nay sinh Nhật cô chúc cô luôn vui vẻ hạnh phúc.
Cô Ái đón lấy món quà mà Triều Đông tặng miệng mỉm cười nhẹ, dường như rất thích.
Triều Đông và lũ bạn lại có thêm cơ hội để ngắm nhìn nụ cười của một trong những nữ giáo Viên xinh đẹp nhất trường.
Tuy tuần nào bọn chúng cũng ngắm qua diện mạo đó nhiều lần trong suốt ba năm, tuy nhiên việc này không bao giờ là chán đối với chúng, việc nhìn ngắm người đẹp trong lúc dạy lúc nào cũng thích thú hơn nhìn một giáo Viên bình thường khác dạy, có đôi khi được người đẹp dạy học sinh sẽ càng chăm chỉ hơn bởi vì chúng sẽ không để mất điểm trước người đẹp cũng như không thể để người chúng thích bị chính chúng làm cho thất vọng được.
Hôm nay cô Ái vận một bộ váy trắng dài quá gối trông vô cùng tươm tất sạch sẽ, mặt cô khá nhỏ nhắn, đẹp theo kiểu dễ thương khả Ái, trái ngược với kiểu mặn nồng quyến rũ như của cô Tuyết, tóc cô dài đến lưng và có màu hạt dẻ lại hơi xoăn nhẹ, mái tóc vô cùng mượt mà óng ả tạo cho cô Ái một nét đẹp phương tây thơ mộng trên một người phụ nữ phương Đông mang phong thái điềm đạm ôn nhu, hai nét đẹp kết hợp lại phối thêm với dáng vẻ mảnh mai tạo cho cô Ái một nét đẹp riêng biệt, không quá nổi trội nhưng lại luôn khiến người khác phải ngắm nhìn, mặt mũi cô đẹp theo kiểu tinh tế như búp bê, chân mày, sống mũi đôi môi, cằm đều tinh tế vô cùng, nhưng có lẽ điểm đẹp nhất trên gương mặt cô chính là đôi mắt.
Đôi mắt cô không quá to nhưng vô cùng trong sáng, mang thêm chút sâu lắng đầy tình cảm, đôi mắt đó đã làm rung động biết bao con tim non trẻ dù chỉ vô tình va chạm qua một ánh nhìn, cũng đôi mắt đó ba năm trước vào ngày hội tuyển sinh Triều Đông đã quyết định chắc chắn sẽ vào trường này, trong biết bao nhiêu giáo Viên đi dự buổi định hướng hôm đó, cô Ái hiện lên trong tầm mắt hắn như một tiêu điểm sáng chói nhất, Hoàng toàn lấn át hết thảy, trái tim hắn lúc đó bất giác đập mạnh, dường như tâm khảm hắn đã có thêm điều gì đó, và vì điều đó hắn đã vào ngôi trường này.
Bản thân Triều Đông chắc cũng không ngờ được cô Ái lại chính là giáo Viên chủ nhiệm của mình, suốt ba năm nay tình cảm của hắn đối với cô đã dần trở nên khó hiểu, hắn từng hy vọng viển vông về mối quan hệ giữa hai người qua những cử chỉ và hành động ân cần hơn bình thường của cô Ái đối với hắn.
Chắc là hắn chỉ đang hiểu lầm, hắn nghĩ vậy sau khi một chuyện đã xảy ra, sau chuyện đó hắn đã đính chính lại trong tâm khảm mình một lần nữa, cô Ái chỉ coi hắn như một học sinh xuất sắc nên mới chú tâm nhiều hơn một chút mà thôi.
Chuyện buồn của Triều Đông bắt đầu từ năm trước khi ấy việc cô Ái bất ngờ lập gia đình đã làm cho mộng tưởng hoang đường của hắn hoàn toàn lụi tắt, hắn buồn mà không biết vì sao, hắn nghĩ mình vốn nên làm gì đó nhưng lại chẳng biết nên làm gì, hắn tự hỏi tại sao không gắng một năm nữa cô hãy cưới, nếu hắn đã không còn ở đó, cố ý không quan tâm, không quản đến việc của cô nữa thì hẳn những điều đẹp đẽ mà cô và hắn có hắn sẽ mãi đem theo bên mình và tin tưởng chúng sẽ mãi như vậy mãi đẹp như vậy, thế nhưng cô vẫn cưới người khác như là một dự định, một kế hoạch rất đỗi bình thường và không bị điều gì khác ảnh hưởng cả, Triều Đông đã hiểu cô Ái và hắn vốn chẳng có gì cả, hắn không hề ảnh hưởng đến những quyết định của cô, thế là lòng hắn lạnh lại, hắn bắt đầu nghĩ thoáng ra một chút, chỉ là đám cưới của giáo Viên chủ nhiệm thôi mà có gì phải vướng bận, thế nhưng không hiểu sao hắn cứ muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, hắn thường không nhìn vào mắt cô Ái nữa, thật sự cần thiết thì mới gặp cô không thì hắn vẫn sẽ gắng hạn chế gặp, thay đổi của hắn làm hắn cảm thấy dễ chịu, đó là cách trốn tránh của hắn, hắn không quan tâm đến cô Ái nghĩ gì về bản thân mình nữa, cô nghĩ thế nào thì mặc kệ, mình không biết đến chuyện của cô liền tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Có vẻ như việc cô Ái lập gia đình đã gây cho Triều Đông một cú sốc, hắn thà tính kế lên giường cùng một người chưa từng quen hắn, chưa từng thích hắn cũng không muốn tính kế để lên giường cùng một người mà hắn từng coi trọng rồi lại bị thất vọng, điều đó làm hắn thấy nhụt chí, hắn có cảm giác như mình đã thua một ván bài mà hắn đã đặt cược rất nhiều vào, vì thế hắn không muốn thua lần nữa.
Trong suốt buổi tiệc Triều Đông vô cùng ít nói, tránh tiếp xúc với cô Ái, thật không may cho hắn đến lúc cả lớp tổ chức trò chơi hắn lại vô chung đội với cô, thậm chí lúc hai người thua bị phạt, hình phạt là Triều Đông phải bế cô Ái đứng trong xô nước đá mười giây.
Nước đá tuy lạnh nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng hắn, người cô Ái tuy ấm nhưng như thế thì cũng chỉ sưởi cho hắn được ở bên ngoài còn bên trong hắn vẫn chẳng ấm lên chút nào, cô Ái trong lòng hắn đẹp như một nàng công chúa, nàng công chúa kia đang vô cùng lo lắng, hướng ánh mắt quan tâm về phía hắn, nhưng hắn vẫn chỉ nhìn về phía trước lòng thầm đếm từng giây để được ra khỏi chỗ này, nơi khiến hắn vừa khó chịu vừa bối rối.
Cuối cùng trò chơi vớ vẩn cũng kết thúc Triều Đông định sẽ về sớm nào ngờ hắn bất giác thấy hơi mệt đành phải tìm một chỗ nghỉ tạm đôi chút thế nào lại ngủ quên luôn.
Hàn Thiên chợt tỉnh giấc, hắn nhận ra mình vẫn đang ở nhà cô Ái, trời cũng đã khuya, coi lại đồng hồ mười một giờ hơn.
Hắn tự hỏi tại sao hắn lại ngủ quên, mà cho dù có ngủ quên thì hẳn phải có ai đó đánh thức hắn dậy chứ, hiện tại trời đã khuya nếu hắn vẫn còn ở đây chứng tỏ trong việc này có điều gì đó mập mờ.
Hiện tại trong nhà cô Ái không sáng lắm, chỉ có vài bóng đèn trang trí là sáng, cả căn nhà chìm trong một thứ ánh sáng nhè nhẹ trông vừa êm đềm vừa yên tĩnh, hôm nay trăng khá sáng, chỗ Triều Đông lại cao, từ nhà của cô Ái có thể quan sát được toàn bộ thành phố phía dưới kia qua những bức vách kính trong suốt, nhất là những ngày trăng sáng như thế này đứng từ đây ngắm nhìn thành phố phía dưới sẽ làm người ta có cảm giác thoát tục siêu việt so với phần còn lại của xã hội.
Triều Đông chợt cảm giác có người đang đến, nhìn lại thì hóa ra là cô Ái, trên tay cô đang cầm một khay trà nóng, thấy Triều Đông cô bất chợt nở nụ cười.
– Em tỉnh rồi à, lúc nãy có uống rượu không? Mà đột nhiên ngủ quên ở nhà cô thế.
Triều Đông bất chợt nghĩ ngợi, chợt thấy không đúng, tuy hắn có uống chút rượu vang nhưng từng đó còn chưa đủ để hắn bị say huống hồ là ngủ quên, chuyện này quá bất thường, tuy vậy hắn cũng chỉ giấu nghi vấn trong lòng xuống, hướng ánh mắt nghi hoặc đến cô Ái, hắn hỏi.
– Cũng khuya rồi sao cô không đánh thức em dậy từ sớm?
Cô Ái đặt khay trà xuống bàn sẵn tiện nói.
– Thấy em ngủ say quá cô sợ làm phiền em nên không muốn đánh thức em vội, nào ngờ một lát sau mấy em khác lại lôi cô đi hát hò rồi bóc quà nữa nên cô quên luôn, lúc các em ấy về hết cô mới phát hiện là em còn ở đây, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa nên cô định để em ở đây ngủ đến sáng rồi về ai ngờ em thức dậy sớm nên cô mới pha trà cho em đây.
Triều Đông nửa tin nữa ngờ, nhưng trong hoàn cảnh này hắn còn làm được gì nữa, giờ mới để ý, từ lúc đến đây hắn chưa từng thấy qua chồng của cô Ái một lần nào trong hoàn cảnh ám muội này đây có thể gây ra hiểu lầm, hắn bèn hỏi.
– Sao em không thấy chồng cô Đẩu nhỉ? Ông ấy ở trong phòng à?
Mặt cô Ái có hơi kém sắc, cô ngồi xuống ghế đối diện Triều Đông, buông một tiếng thở dài cô nhẹ nhàng nói.
– Anh ấy hiện không có ở đây, công việc của Anh ấy bận rộn cả tháng chỉ về nhà được có một hai lần, hôm nay đã là tuần thứ hai cô không thấy Anh ấy rồi.
Triều Đông tư duy mau lẹ hắn chợt hiểu ra nhiều điều, chồng cô Ái đã có tuổi lại hay đi công tác xa, tức là bình thường cô Ái chỉ ở có một mình, một cô gái trẻ đẹp như cô lại thiếu vắng tình cảm đến vậy, hôm nay cô lại vô tình để mình lại đây, cộng thêm việc lúc nãy cô ấy cố ý tiết lộ về hoàn cảnh của mình và nhắc ngầm hắn là lúc này ở đây chỉ có cô và hắn, Triều Đông không phải kẻ đần, nghĩ một lúc cũng biết cô Ái muốn gì ở hắn, hắn thì không phải người tốt gì, nói trắng ra là kẻ xấu không hơn không kém, đừng nói tới việc hắn từng có tình cảm với cô nên giờ phút này ắt hẳn sẽ tôn trọng và giữ mối quan hệ trong sáng giữa hai cô trò, nếu đem so với ham muốn thể xác của hắn đối với cô, tình cảm trong sáng gì đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mỏng hắn không hề để trong lòng, dù gì hắn cũng chẳng phải kẻ chủ động, tuy nhiên hắn cũng không xem thường cô về việc ngoại tình này, về cơ bản nếu chồng cô không chăm sóc được cho cô thì việc cô tìm người khác là chuyện quá bình thường, thời hiện đại người ta phải có những quyền lợi đặc hữu của mình, đời người chỉ có một thanh xuân, để nó chôn vùi trong những quy tắc cổ hữu thì đời người sống quá uổng phí rồi, hơn nữa Triều Đông vốn chỉ quan tâm Đàn bà có đẹp có đáng để lên giường cùng hay không thôi, lý do với cả đạo Đức nhân phẩm gì đó chẳng là gì hết, cái quan trọng là thỏa mãn được bản thân hắn hay không thôi.
Minh bạch được tất cả vấn đề rồi Triều Đông bắt đầu dò hỏi ý tứ của cô Ái, hắn muốn chắc chắn mười phần mới hành sự. Hắn nói…
– Cuộc sống như vậy với cô quả thực khó khăn nhỉ? Có bao giờ cô cảm thấy mình cần một ai đó khác chia sẻ nỗi niềm cùng hay không?
Cô Ái biết Triều Đông Đông đã hiểu ý tứ của cô, cô liền bật đèn xanh.
– Đôi lúc cô cũng thấy cần một người nào đó để san sẻ, có những lúc khó khăn xảy đến mà trong nhà chỉ có một mình, cô hoàn toàn không biết phải gọi ai để nhờ giúp đỡ, bạn bè có gia đình của họ, không phải cứ cần là họ sẽ đến, thời gian qua cô cũng chỉ có thể gắn đương đầu với mọi thứ một mình thôi, dù sao thì cô cũng vẫn phải sống.
Triều Đông đã xác nhận một trăm phần trăm ý tứ của cô Ái, quá rõ ràng là hiện tại cô ta đang cô đơn cần người che chở, mà nếu cô đã giữ hắn ở đây lại còn nói nhiều đến vậy thì rõ ràng là cô muốn chuyện đó rồi, vấn đề là hắn phải nói thế nào để hai người vào cuộc thật tự nhiên mà không bị ngượng.
Triều Đông đã có ý tưởng, hắn ra dáng trách nhiệm, giọng nghiêm túc nói.
– Nếu cô không chê em có thể làm người đó, em tuy không phải người tốt nhất thế giới này nhưng để bảo bọc được cho một người phụ nữ em tự nghĩ mình vẫn có thể làm được.
Cô Ái tỏ vẻ ngại ngùng hỏi lại.
– Em nói thật chứ? Việc này có làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em không?
– Triệu Đông nhân cơ hội tỏ vẻ quan tâm chuyển qua ngồi cạnh cô Ái đồng thời cũng là dò xét thái độ của cô, đúng như dự đoán cô Ái không hề có phản ứng tiêu cực hoàn toàn chấp nhận việc Triều Đông thân mật với mình, Triều Đông cũng mạnh dạn hơn, hắn nói…
– Tất nhiên là không rồi, em bình thường chẳng vướng bận gì, nhà cũng chỉ ở có một mình ba mẹ thì đều ở nước ngoài, thỉnh thoảng qua nhà cô giúp đỡ vài việc lặt vặt hẳn là không vấn đề, huống hồ được giúp một người đẹp như cô em cầu còn không được nữa là.
Để lại một bình luận