– Cháu bị đau là do cu cháu bị lớp da này che cạn lại, nên mỗi khi cháu đi tiểu thì phần nước nó sẽ ứ động vô đây rồi mới được phóng ra ngoài. Bây giờ hai bác mình đi đến bệnh viện cắt bỏ để cho nó rộng và thoáng hơn nhé!
– Không! Không! Đau cu cháu, cháu không đi đâu!
Thằng bé nghe ông Vinh nói cắt bỏ nên nó hoảng loạn trả lời, bởi vì nó nghỉ khi cắt sẽ rất là đau, nó nói mà bộ dạng như mếu máo. Ông Vinh thấy vậy thì bật cười “Ha ha ha…” rồi vỗ dành nói lời ngon ngọt như giải thích:
– Không đau đâu cháu! Có Bác bên cạnh mà! Ở đó người ta tiêm thuốc tê rồi mới cắt chứ đâu có cắt bỏ liền mà đau, có đau thì đau hơn kiến cắn một chút à! Ha ha ha…
– Bác nói thật không?
– Đương nhiên là bác nói thật rồi, vì khi cắt bỏ lớp hẹp này thì cu cháu sẽ không còn bị cản trở nên chúng sẽ phát triển lớn hơn và đẹp hơn. Sau này cháu trưởng thành rồi lấy vợ thì vợ cháu rất hạnh phúc.
– Vậy thì cháu đi. Hi hi hi…
Nói xong thì hai bác cháu ông Vinh với Cu Nhỏ đi đến bệnh viện để tiểu phẫu, trong phòng tiểu phẫu thằng bé đòi ông Vinh luôn bên cạnh nó, không được rời xa nó. Khi bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc tê cho nó thì nó kêu “Bác! Bác”, ông Vinh đến gần động viên nó “Cu Nhỏ cố lên” bác luôn bên cạnh mà.
Chờ đợi một chút thì cũng xong, sau khi đã được bác sĩ cho thuốc và chỉ dẫn về thời gian cắt chỉ “nhưng trong đó chỉ thì tự nhiên phân hủy” và cách vệ sinh thì hai bác cháu ra về. Đến nhà thì ông Vinh dặn dò Cu Nhỏ không được làm mạnh tay với vết khâu chưa lành, vì thằng bé này có thói quen mỗi lần đi tiểu là nó hay lấy cái bàn tay để vọc cu. Ông cũng nói cho ba mẹ Cu Nhỏ hay về việc này và chỉ cách chăm sóc sóc, từ khâu thay băng đến liều lượng dùng thuốc.
Một thời gian ngắn thì vết thương của Cu Nhỏ cũng lành lặn, ông Vinh đến thăm hỏi cháu nó thì có chút bất ngờ vì cu thằng bé đẹp hơn hẳn so với lúc trước khi cắt rất nhiều. Ông bèn chỉ cách Cu Nhỏ nhiều điều hay ho, rồi ông nói chuyện với nó rằng:
– Hôm nay bác qua đây thăm cháu, ngày mai bác về lại thành phố rồi, khi nào có dịp rảnh rỗi thì bác sẽ đến thăm cháu nhé!
– Không! Không! Bác đừng đi! Hu hu hu…
– Ngoan ngoãn nào Cu Nhỏ! Rồi bác sẽ về thăm cháu, hoặc cháu theo ba mẹ lên thăm bác vào dịp Tết hay nghỉ hè.
– Thật không ạ?
Thuật mà! Đừng có khóc lóc nữa nhé! Ha ha ha…
– Dạ…
Nói xong thì ông Vinh chia tay với gia đình Cu Nhỏ rồi về lại thành phố…
Đang nhớ đến những chuyện cũ thì ông Vinh bị Cu Nhỏ đứa cháu gọi làm cho giật mình:
– Bác hai! Sao bác không ăn cơm, bác làm gì mà phải thẫn thờ ra vậy bác?
– Ơ, không có gì? Bác ăn cơm với cháu đây! Ha ha ha…
Cơm nước xong rồi thì hai bác ngồi tâm sự một chút là trời cũng tối, ông Vinh thấy sắc mặt của Cu Nhỏ thay đổi, da nó đỏ lên, ông vội vàng đưa bàn tay của ông lên trán nó thì ông cảm nhận được rất là nóng, nóng lắm chắc là bị sốt do dầm mưa. Ông Vinh thấy thằng bé nói lạnh mà bên ngoài thì đổ mồ hôi, ông lại qua nhà Diễm Trang nhờ giúp đỡ. Đi đến cửa nhà của người tình trẻ đẹp mà ông cũng thấy trong lòng bồi hồi xao xuyến, ông cũng có chút do dự với bản thân lúc này. Ông Vinh gõ cửa nhà của Diễm Trang nhưng mà người mở cửa lại là Hữu Tuấn chồng cô, ông nói rõ ràng sự việc cho Hữu Tuấn nghe như vậy, Hữu Tuấn liền đáp:
– Em ơi! Em ơi!
– Dạ! Có gì không anh?
Diễm Trang nghe tiếng gọi của chồng mình thì nhanh nhão chạy ra, khi ra tới nơi cô bất chợt cất tiếng:
– Ơ, Bác Vinh! Sao bác lại ở đây!
– Ưm! Bác…
Hữu Tuấn thấy ông Vinh khó nói nên anh chen vào:
– Bác Vinh qua đây nhờ em qua nhà bác khám bệnh cho cháu của bác, nó đi đường dầm mưa nên bị sốt rồi.
– Đúng vậy không bác?
– Đúng vậy cháu à!
– Vậy mình đi nhanh đi bác.
Khi qua đến nhà ông Vinh đi đến cửa nơi mà cô với ông chia tay bịn rịn, Diễm Trang bất chợt đỏ mặt tuy dưới ánh sáng của bóng đèn nhưng thấy rất rõ. Cô bẽn lẽn một chút thì mới vô nhà, rồi đi đến chỗ thằng bé đang nằm, nơi đây lúc nãy cô với ông Vinh còn đang quần nhau say đắm. Bây giờ cô kêu ông Vinh dìu Cu Nhỏ vào phòng, đun nước ấm lau mình cho thằng bé, cô thì khám và cho nó uống thuốc hạ sốt. Sau khi uống thuốc hạ sốt thì Cu Nhỏ ngủ ngon lành, nó chìm vào giấc ngủ sâu, Diễm Trang thấy vậy đi ra ngoài định gặp ông Vinh nói vài lời, nhưng cô ấy chưa kịp nói thì nghe ông nghe điện thoại:
– anh hai ơi! anh đến bệnh viện phụ em với, vợ em sắp mổ nên cần người chăm sóc, cần người xoay sở tới lui mua thuốc.
– Uhm! Nhưng Cu Nhỏ con em nó cũng bị sốt nè!
– Thằng bé được bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt nên khỏe và ngủ rồi.
– Dạ! Vậy tốt quá! anh nhờ bác sĩ chăm sóc đêm hôm nay được không?
– Để anh xem đã…
Diễm Trang nghe ông Vinh nói với người trong điện thoại thì cô không do dự nói:
– Bác cứ vô bệnh viện đi, để em nó ở đây cháu chăm sóc cho, chỉ đêm nay thôi mà!
– Nhưng Hữu Tuấn chồng cháu thì sao?
– Không sao đâu, cháu sẽ gọi điện cho chồng cháu biết mà!
– Vậy bác đi đây, mọi việc ở nhà nhờ cậy vào cháu vậy.
Khi ông Vinh nói dứt câu cuối thì ông ôm cô một cái ôm ấp, ông cũng không quên trao một nụ hôn nồng nàn với Diễm Trang. Khi ông Vinh rời khỏi nhà thì cô mới gọi điện thoại cho chồng và kể rõ sự tình, chồng cô cũng nói là không sao, vì đây là cơ hội để gia đình mình trả ơn cho bác, vì bác ấy giúp đỡ gia đình mình rất nhiều.
Sau khi được sự cho phép của chồng mình, Diễm Trang đi uống nước và tắt bớt đèn, cô vô phòng ngủ của ông Vinh, nhưng bây giờ không có ông mà chỉ có thằng bé 13 tuổi đang nằm ở đó. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang mà nó thấy là lạ, sao bác nó đâu mà chị lại ở đây. Nó nói:
– Chị ơi! Bác của em đâu ạ!
– Bác em vô bệnh viện phụ giúp ba em chăm sóc mẹ của em rồi, đêm nay chị sẽ ở đây ngủ với em.
– Dạ! Vậy ạ! Nhưng mà chị tên gì?
– Chị tên là Diễm Trang. Còn em tên gì?
– Dạ em tên là Cu Nhỏ ạ!
– Em nói sao cơ?
Diễm Trang bị sốc nặng khi biết đến tên của thằng bé, cô lấy bàn tay che miệng cười khúc khích, cô ghẹo lại:
– Cu có nhỏ không mà lại gọi là cu nhỏ nè! Hi hi hi…
– Dạ cu em không có nhỏ đâu, tại bác Vinh đặt tên cho em như vậy mà!
Nói xong thằng bé ngây ngô lấy cái tay cầm cái mí quần vén xuống dưới ngang bẹn, con cu to của nó bật ra khỏi quần. Diễm Trang thấy con cu nó cũng đỏ mặt, tuy chưa cương cứng mà đã to lớn hơn nhiều so với chồng cô rồi, nhưng mà không to bằng cái của ông Vinh. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang ngớ ngẩn nhìn vô cu nó, nó thấy cô đỏ mặt nên nói:
– Chị ơi! Chị cũng bị sốt hả? Mặt của chị đỏ hết rồi kìa.
– Đâu có sốt đâu em, chỉ là hơi đỏ mặt chút xíu là hết hà!
– Dạ! Vậy hả chị, em tưởng chị cũng bị sốt cao như em.
Thằng bé nói xong thì nó kéo chiếc quần lên để cho ánh mắt của ai kia tiếc nuối, nó cũng có thói quen là hay mò vào vọc vạch đầu cu, nên khi kéo lại quần lên thì bàn tay của nó thò vào mân mê con cu to của nó một cách vô tư lự. Do lúc chiều nay cô với ông Vinh ân ái còn dang dở, bây giờ thì thấy cảnh này nên mới khiến cho người cô râm ran nóng dần dần lên. Cô cũng không phải là một thánh nhân mà cô chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người khác, cô cũng có niềm vui của xác thịt, niềm đam mê của bản thân và muốn làm điều gì đó với người tình. Bây giờ người nằm đây là ông Vinh thì cô ấy sẽ ngã vào thân hình đó mà ôm ấp cho thỏa lòng nhung nhớ, nhưng không phải vậy, mà đây chỉ là một đứa trẻ cháu của ông mà thôi. Diễm Trang nghe tim của mình đập thình thịch như thể sắp vỡ tan, mắt cô ngây dại miệng thì khô khan như lửa đốt.
Cô nhìn thằng bé một chút thì định hình lại, cô sửa soạn lại gối mền để chuẩn bị ngủ thì cô ấy chợt nhớ ra. Cô qua đây là để chăm sóc thằng bé, nếu ngủ thì thằng bé nó thế nào khi không có cô bên cạnh, lúc nó khác nước hay điều gì khác. Cô suy nghĩ mông lung thì Cu Nhỏ lên tiếng:
– Chị Diễm Trang, chị nằm xuống ngủ với em đi, em hết sốt rồi, chị thức làm gì cho mệt ạ!
– Ồ! Vậy có gì thì em gọi chị, như uống nước lấy đồ ăn chẳng hạn.
– Dạ! Hi hi hi…
Khi Cu Nhỏ nói xong thì Diễm Trang cũng nhìn lên đồng hồ treo tường đã 10 giờ rồi, cô mới leo lên giường nằm ngủ. Cô thì nằm ở phía ngoài còn Cu Nhỏ thì nằm phía trong, hai chị em nhìn nhau cười rồi từ từ chìm trong giấc ngủ. Cô thì trằn trọc khó ngủ còn Cu Nhỏ thì mệt mỏi và mới hết sốt nên dễ ngủ hơn, cô nhìn thằng bé này ngủ ngon lành rồi cô cũng xoay người nằm nghiêng với nó. Khuôn mặt Diễm Trang thì hướng ra ngoài cửa phòng còn lưng với mông của cô thì hướng vô trong thằng bé, thế là từ từ cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mê ngủ chập chờn bất chợt có một hành động từ thằng bé làm cô thức tỉnh, cô thấy thằng bé nằm sát gần với cơ thể của mình hơn, hơi ấm của cơ thể nó cũng truyền qua lan tỏa trong người cô khiến cho cô cũng rùng mình. Lúc đó Diễm Trang thì chỉ nghỉ đơn thuần là do thằng bé lạnh nên mới vậy, nhưng lúc sau thì không phải thế, tay chân nó cọ quậy lung tung không định hướng.
Diễm Trang cũng không phản đối việc hành động của thằng bé mà cô tò mò xem nó tiếp diễn thế nào, cô vẫn giả vờ ngủ say, vẫn thở đều để bàn tay của nó có tiến triển xa hơn nữa không. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang ngủ say mê, nó bèn dùng chân gác qua đùi của Diễm Trang, dùng tay trái gác qua cơ thể mịn màng mát lạnh của cô kéo sát vô người của nó. Do Cu Nhỏ thấp hơn so với cơ thể của Diễm Trang nên miệng của nó chỉ có thể áp sát với cổ sau gáy mà thôi, nhưng cũng làm cho Diễm Trang thấy râm ran nóng trong người. Cánh tay phải của thằng bé thì nằm song song với lưng Diễm Trang, bàn tay trái của nó thì đặt tại cái eo thon thả của cô trượt tới trượt lui, vuốt ve lên xuống thất thường trong vô thức.
Diễm Trang thì cô nằm ngủ cho có lệ chứ có ngủ được đâu, đặc biệt là trong trường hợp này, khi cơ thể của cô thì nằm trong vòng tay của thằng bé đang tuổi dậy thì. Cô thấy toàn thân thì ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, nhưng cô ấy cũng ráng mà chịu đựng, cô cũng muốn xem thằng bé này tính làm gì nữa. Cu Nhỏ thấy Diễm Trang không nhúc nhích, mà đây lại là lần đầu tiên trong đời nó được ôm người phụ nữ trẻ xinh đẹp trong vòng tay của nó. Cu Nhỏ thấy thích thú khi bàn tay của nó chạm vào làn da bụng ở eo thon, làn da mát lạnh tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến tuổi mới lớn chưa từng biết về tình dục của nó cũng phải động tình.
Dẫu cho Cu Nhỏ chưa hiểu lắm về các kiến thức về tình dục học, nhưng tạo hóa cho nó một hình hài của giống đực, nên đó là bản năng sinh sản và sinh tồn mà nó bắt đầu học từ đây. Cu Nhỏ dùng chân gác qua đùi thon tha thướt của Diễm Trang đi lên đi xuống, bàn tay trái thì xoa bóp nắn nót xung quanh eo thon, phần mu của nó cũng áp sát vô mông của cô mà hẩy hẩy nhẹ nhàng. Thực hiện được một chút thì có vẻ như là cái khúc thịt của nó bắt đầu thấy cứng cáp từ từ, nó bèn hẩy hẩy mông của nó tới làm cho con cu to lớn của nó chọt chọt vô đường rãnh của mông Diễm Trang liên hồi. Bây giờ thì Diễm Trang cũng bị hành động của nó làm cho mê mẩn với râm ran, cô cũng thèm muốn chết đi được, cô tự nghĩ phải chi nó là ông Vinh thì hay biết là bao nhiêu. Cô cảm nhận được cái khúc thịt đó là gì, và nó cũng đang dần dần to lớn lên khi đang chọt vô trong rãnh mông mình.
Bản năng của giống đực rựa trong người Cu Nhỏ đã trỗi dậy, nó cựa quậy chân mạnh hơn, tay đặt dưới đáy song song với lưng Diễm Trang, các ngón tay bới móc trên bờ mông căng tròn của cô. Bàn tay trái của nó xoa bóp nắn nót xung quanh ở eo thon Diễm Trang bây giờ thì dừng lại, nó đưa các ngón tay đó lại thắt lưng quần ngắn của cô, do đi ngủ nên Diễm Trang không mặc quần dài. Cu Nhỏ từ từ luồn bàn tay của nó dưới mí quần ngắn, sau đó nó đưa các ngón tay của nó vào trong…
Phần 5: Cu Nhỏ Số Hưởng
Bàn tay của Cu Nhỏ loàng vô trong được chiếc quần ngắn của Diễm Trang thì nó bất ngờ, bàn tay của nó chạm vô phần bụng dưới giữa mu bướm với rốn của cô mát lạnh, nó thích thú vô cùng không ngờ lại còn được lợi, do cô không mặc quần lót khi ngủ. Lúc này Diễm Trang cảm giác cơ thể của mình ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, nhưng mà cô vẫn nằm yên mà hưởng thụ cảm xúc đó chứ không có phản ứng gì. Cô đưa ngón tay lên để vô miệng mà cắn mà nút, còn tay còn lại thì cô dùng nguyên bàn tay đó ốp trọn vẹn lên bầu ngực to tròn của mình mà xoa bóp nắn nót. Cô rên rỉ “Ưm… Ưm!” Nhẹ nhàng trong miệng, mắt của cô thì nhắm tịt nhưng mà ý thức của con người cô vẫn mở sáng. Cô thầm nói một mình: “Bác Vinh ơi! Mau về đây với cháu! Cháu nhớ bác quá! Cháu thấy khó chịu quá! Ưm…”
Cu Nhỏ thấy Diễm Trang phát ra âm thanh trong miệng, nó cũng chưa biết âm thanh đó có ý nghĩa gì, nó chỉ biết là có thể người phụ nữ trẻ đẹp này đang rung động với các động tác của nó mang lại. Bởi vậy Cu Nhỏ quyết tâm làm tới luôn, nó ốp trọn vẹn lòng bàn tay trái của nó lên mu bướm múp míp của Diễm Trang, nó xoa bóp nắn nót và trượt xuống dưới mồng đốc. Nơi đó có một nhúm lông tơ lún phún mịn màng, rồi nó cảm nhận được ở nơi đỉnh mu bướm sát với cái mồng đốc thì hơi nhô cao gần giống như ngọn đồi. Cu Nhỏ xoa bóp nắn nót dịu dàng trên mu bướm xinh xắn của Diễm Trang một chút thì chịu không nổi, nó mất kiểm soát được hành vi của mình nên nó xoa bóp nắn nót mạnh hơn. Diễm Trang thấy bàn tay của nó xoa bóp nắn nót mạnh mẽ hơn lúc nãy trên mu bướm mình, cô kiềm lại không được nên mới rên “Á a a Ưm…” lớn hơn và làm cho Cu Nhỏ thoáng giật mình.
Để lại một bình luận