“Th… Thật sao? Vậy là… Tôi cũng có thể? ” – Nó lắp bắp, ngày hôm nay nó đã nghe quá nhiều điều lạ lùng khiến thế giới quan của nó thay đổi và ngay cả chuyện này cũng chẳng khiến nó nghi ngờ gì nữa.
“Cậu đương nhiên là vượt mức có thể” – John cười, ông ta khá là thân thiện đấy chứ?
“Vậy… Tôi… Tôi phải làm sao? ”
“Đối với người bình thường, vì dụ như họ vô tình bị ngã xuống vách núi hoặc thế nào đó và họ vô tình thức tỉnh được nó và thoát chết, nói luôn là lúc gần chết thì họ vô tình thức tỉnh được nó… ”
“Vậy là tôi cũng… ? ” – Nó cắt ngang lời John.
“Đó là đối với người bình thường, còn cậu… ”
“Tôi thì sao? Ông nói nhanh lên chứ… ” – Nó hồi hộp lắm rồi.
“Không phải đã có tôi rồi sao? ”
“Ông? Ông thì làm gì? Chẳng lẽ ông lại đánh tôi đến thân tàn ma dại để tôi thức tỉnh sức mạnh? Thôi tôi chịu… ” – Nó xụ mặt xuống, lỡ đánh nó tàn phế mà nó không thức tỉnh được sức mạnh thì coi như xong đời nó luôn…
“Cậu thật là… Để tôi giải thích nhé. Tôi sẽ đưa Ma Lực‹¹› của tôi vào người của cậu, vì Ma Lực của tôi giống như một tên “Trộm” nên sức mạnh, hay gọi là Ma Lực ẩn trong người cậu sẽ được gọi là “Chủ Nhà” sẽ thả chó – ở đây là Ma Lực Kháng ra để đánh đuổi tên “Trộm” đi, từ đó nó đã ngầm thức tỉnh nhưng vẫn giống như một con thú hoan và cần cậu thuần hóa. Cách này đơn giản mà an toàn nhất đối với cậu rồi… ” – John giải thích tỉ mỉ cho nó nghe.
“Không có chút nguy hiểm gì sao? ” – Nó không tin điều này lại không làm hại gì nó đấy.
“… ” – John suy nghĩ rồi nói tiếp – “Khi tôi đưa Ma Lực của tôi vào thì có lẽ cậu sẽ phải chịu đau một chút… ”
“Một chút? Ông chắc chứ? ” – Câu này nó nghe quen quen, sao giống câu “Tiêm không đau, chỉ như kiến cắn thôi” ấy nhỉ?
“Chắc… ” – John đáp chắc nịch.
“Vậy bắt đầu luôn được chứ? ” – Nó nóng lòng lắm rồi.
“Cậu đi theo tôi”
John nói rồi dẫn nó đến một căn phòng khác, có lẽ đây là phòng bệnh vì nó thấy khá nhiều chiếc giường xếp giống như ở bệnh viện.
“Cậu nằm xuống đây đi”
… Nửa Tiếng Sau …
Nó đang nằm xụi lơ trên giường, nó đã hoàn thành thức tỉnh nhưng thật sự không êm đềm như lão John nói và như nó nghĩ.
“A… Đau chết ta… Lão già khốn nạn… Cái gì… mà… Chỉ đau m… một chút… Muốn giết người thì đâu phải… dùng cách này… A… ”
Toàn thân nó đau nhức từ trong ra ngoài khiến nó không thể nào cử động được, nó nằm trên giường mà chửi John một cách cay đắng.
“Ah… Có bệnh nhân mới sao? Cậu là người làng nào vậy? Lạ quá mà cũng… đẹp trai nữa… ”
Một cô gái bước vào với bộ đồ màu xanh và chiếc mũ có hình ngọn lửa trông khá sexy và… À thôi, nó hiện tại đang há mồm nhìn cô ấy.
“G… Gái… Má ơi… G… Gái kìa” – Nó chỉ nghĩ thôi chứ không có nói được vì mồm nó đang há to, mất hết hình tượng.
“Hêh? Cậu bị dại hả? Một pháp sư bị bệnh dại sao? Kì lạ nha… Tiếc thật, đẹp trai mà bị dại… ” – Cô gái thấy nó há mồm nhỏ dãi ra thì nghĩ nó bị dại nên lắc đầu ngao ngán và đi ra, ca này khó chữa nên chắc…
“H… Hơ… ” – Nó nhìn cô gái bước đi trong nuối tiếc mà chưa kịp nói câu nào.
Một tuần tiếp theo nó phải nằm liệt trên giường, cô gái kia vẫn tới thăm nó và nó cũng lân la cưa cẩm con nhà người ta và biết được cô ta tên là Lisa.
“Này, cậu còn định nằm đây thêm mấy tháng nữa? ” – John vừa bước vào cửa thì đã nói với nó.
Thực ra là nó chỉ cần có 4 ngày để hồi phục và đi lại được nhưng nó muốn nằm thêm vài ngày nữa cũng chỉ vì Lisa chăm sóc nó quá “nhiệt tình” khiến nó không muốn rời đi.
“Thì… Tôi vẫn… ” – Nó cười ngượng.
“Đừng nói với tôi là cậu vẫn đau nhé? Cậu không bị thương gì hết nên không đến 1 tuần như bây giờ đâu, Đừng bao giờ nói dối tôi! Hay là cậu… ” – John bỏ lửng câu nói rồi liếc về phía Lisa đang làm gì đó ở ngoài.
“Không… Không có gì hết… Tôi khỏi bệnh rồi… ”
Nó nói xong thì bật dậy vươn vai vài cái, nằm giả bệnh một tuần khiến nó hơi mỏi.
“Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu cách để làm quen và khống chế Ma Lực, theo tôi”
John nói xong quay người đi luôn, để lại nó đằng sau thở dài chán nản vì phải rời xa sự chăm sóc của Lisa. Nó theo John đến một căn phòng trong căn nhà lúc trước, căn phòng này không có gì ngoài một vài cái nệm hình tròn dùng để ngồi.
“Cậu ngồi xuống đây, khoanh chân vào… ”
John chỉ vào một cái nệm rồi bảo nó, nó làm theo lời lão.
“Chắc 1 tuần qua cậu cũng tìm hiểu về cách để vận hành Ma Lực rồi chứ? ”
“Cũng sơ sơ” – Lúc nó nằm ở bệnh xá kia John có đưa cho nó một quyển sách cũ và bảo nó đọc, nó đã đọc và nhớ hết rồi nên cái sơ sơ kia có chút hơi… quá.
“Cậu thử xem, đừng lo, có tôi ở đây nên cậu sẽ không sao hết”
Nghe John nói xong nó chảy mồ hôi hột, có ông ở đây nó mới bị sao á! Nó làm theo trong sách, liền vận Ma Lực từ Linh Hồn‹²›, lúc đầu khá khó khăn vì Ma Lực cũng như một con thú hoang chưa được thuần hóa, vừa được thả ra đã chạy lung tung. John đứng một bên nhìn nó lo lắng, sự phát triển nhanh hay chậm của một Pháp Sư là do bước đầu thuần thục Ma Lực, nếu thuần hóa hoàn toàn thì sau này sự phát triển của họ khá nhanh còn không thì ngược lại… Ông không muốn nhúng tay vào giúp nó vì muốn nó tự lực cánh sinh chứ không phải lúc nào cũng dựa vào người khác. Nó lúc này đang từ từ “vuốt ve” những con “thú hoang trong người” rồi dẫn chúng đi dạo “vòng quanh cơ thể” một cách chậm rãi. Cứ thế cho đến khi trời tối, nó hiện tại có thể dẫn “đàn thú hoang” đi đến bất cứ đâu chỉ trong vài tíc tắc, bên trong người nó xuất hiện thêm một “con đường” mang tên “Ma Lực”. John đứng nhìn nó từ đầu mà nửa mừng nửa ngạc nhiên, mừng vì nó đã thành công hoàn hảo trong bước đầu tiên, ngạc nhiên vì biết một bí mật động trời từ nó…
Chú Thích:
‹¹›Ma Lực: Thứ cần thiết để trở thành một Pháp Sư chân chính.
‹²›Ma Lực từ Linh Hồn: Linh Hồn sẽ tự sản sinh Ma Lực với một tốc độ rất chậm.
Phần 5
“Chúc mừng cậu đã thành công bước lên con đường của một Pháp Sư” – John giấu vẻ mặt kia đi và thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười chúc mừng nó khi nó vừa mở mắt.
“Cảm ơn ông” – Nó cười lại.
“Cậu đã là một Pháp Sư rồi, cũng phải biết về cách phân chia cảnh giới và một số thứ khác”
“Tôi có nghe Sephiroth kể có 5 vị Pháp Sư cảnh giới Tối Thượng, có phải là cảnh giới cao nhất không? ” – Nó hỏi khi nhớ lại lúc Sephiroth lể cho nó câu chuyện về 5 ngôi làng.
“Đúng vậy, Pháp Sư và Phù Thủy đều được phân chia cảnh giới giống nhau theo cảnh giới từ thấp đến cao là:
- Tập Sự.
- Sơ Cấp.
- Trung Cấp.
- Cao Cấp.
- Độ Kiếp.
- Bán Thần.
- Nguyên Thần.
- Thoát Kiếp.
- Tối Thượng.
Mỗi cảnh giới được chia làm 3 giai đoạn: Sơ Kỳ, Trung Kỳ và Đột Phá” – John vuốt bộ râu quai nón nói với nó.
“Tôi không ngờ lại phức tạp vậy đấy… ”
“Chưa hết, còn một số cảnh giới nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu sau. Còn bây giờ cậu có vẻ đang thiếu một bộ Pháp Kĩ và Pháp Khí nữa đấy”
“Vậy làm sao để tôi có những thứ đó? ” – Nó mừng húm khi nghe mấy thứ này, khi xem phim thì nó thích cái gậy của mấy tên Phù Thủy và vài cái “kĩ năng” (Pháp Kĩ) khá đẹp mắt nên nó khá hứng thú với phần này.
“Cậu đi theo tôi”
Nói xong John lại dẫn nó ra khỏi ngôi nhà to đùng đó, đi tới một căn nhà nhỏ khác, bước vào bên trong thì vẫn là cái không gian rộng lớn nhưng ở đây toàn là những kệ tủ xếp theo hàng lối, trên những kệ tủ là những viên đá tỏa sáng màu cam đậm đầy hình thù khác nhau to cơ 2 đầu ngón tay, bên dưới mỗi viên đá là một mẩu giấy giống như giấy giới thiệu về viên đá đó.
“Đây là đá Lưu Trữ, bên trong lưu trữ toàn bộ những thông tin của một Pháp Kĩ nào đó, cậu tự chọn đi” – John nói với nó.
“Bao nhiêu cũng được sao? ” – Nó hỏi lại John trong khi mắt vẫn đảo lộn xung quanh nhìn mấy viên đá.
“Tất nhiên” – John nói rồi đi ra ngoài để mặc nó ở lại trong căn phòng.
“Liệu có nên vơ tất về không nhỉ? À thôi, như thế họ lại nói mình khách sáo quá” – Nó lẩm bẩm.
Nó bắt đầu từ kệ tủ đầu tiên và dần đến những kệ cuối cùng, nào là “Nhất Long Thông Hậu” hay “69 Cẩu Pháp”… Không có bộ nào làm nó vừa ý cho đến khi nó bước đến kệ tủ cuối cùng. Kệ tủ này chỉ có vỏn vẹn 3 hòn đá, nó đang chán nản cộng với sự tò mò làm nó vơ tất cả 3 hòn đá vào tay.
“Cậu chọn được rồi chứ? Không ngờ cậu chọn nhanh thật, từ sáng đến chiều đã chọn được rồi” – John đá đểu khi thấy nó bước ra.
“Haizz. Có 3 viên ở kệ cuối cùng nên tôi vơ đại” – Nó thở dài.
“3 Viên kệ cuối cùng… Là 3 viên không có thông tin gì sao? ” – John hoảng hốt.
“Đúng rồi. Có chuyện gì sao? ” – Nó ngạc nhiên hỏi lại.
“3 Viên đó đã nằm đó từ khi kho Pháp Kĩ này được xây dựng mà chưa có ai đụng đến, không ngờ hôm nay lại được cậu chọn, hi vọng đó sẽ là lựa chọn đúng đắn của cậu”
“Vậy sao? À mà thôi, còn cái gì mà Pháp Khí nữa thì đưa tôi lấy nốt đi” – Nó thực sự đang rất đói, việc chọn Pháp Kĩ khiến nó đã mệt mỏi lại cộng thêm đói nữa làm nó chẳng còn hứng thú gì nữa.
Lần này thì John không nói gì mà chỉ quay lưng đi, nó hiểu ý nên cũng bước theo. Lại là một căn phòng khác nhưng căn phòng này lại chỉ có một chiếc bàn ở giữa phòng, trên chiếc bàn là 3 vật mà nó đều biết, một là một cây trượng mà những Phù Thủy trong phim hay dùng, 2 là một quyển sách giống sách giáo khoa còn vật thứ 3 là một quả cầu tròn nhỏ cỡ bàn tay.
“Cậu thử truyền Ma Lực của cậu vào từng vật xem? ” – John lại giảo thích cho nó.
Nó đã đọc hết những thứ cơ bản của Ma Lực nên việc này nó có thể làm được, có điều… hơi khó, nó bước tới 3 vật kia, nó cầm cây trượng lên và cố gắng đưa Ma Lực vào nó. Vài phút sau, cây trượng rung lên rồi nằm im như lúc đầu làm nó khó hiểu, John bảo nó tiếp tục làm với quyển sách, vài phút sau thì quyển sách cũng giống như cây trượng chỉ rung lên rồi lại thôi. John thấy thế lộ rõ vẻ mặt khó tin rồi bảo nó thử với quả cầu, nó cầm quả cầu lên, chưa kịp điều khiển Ma Lực thì quả cầu đã rời khỏi nó rồi bay lơ lửng trên tay nó.
“Không thể nào… ” – Ngay khi chứng kiến sự việc này xảy ra thì John chỉ thốt lên có thế làm nó tò mò muốn biết tại sao John lại như vậy.
“Năm… Năm nguyên tố… ” – John nhìn nó nửa vui mừng nửa bất ngờ lắp bắp nói.
“Tôi? Sao lại năm nguyên tố? ” – Nó hỏi lại.
“Cậu là… Người thứ 3 sở hữu cả 5 sức mạnh nguyên tố” – John vẫn nhìn nó bằng ánh mắt “không thể tin được”
“Vậy à? ” – Nó mừng húm khi biết cái tin này và mồm nó đang không thể ngậm lại được vì cười.
“Thật may quá, chúng ta được cứu rồi… ” – John chạy rong khắp làng, vừa chạy vừa hô như một đứa trẻ con, cũng đúng thôi, vì họ phải chịu đựng hàng ngàn năm nay rồi.
Sau khi John chạy và rêu rao khắp nơi thì tin nó mang trong người 5 sức mạnh nguyên tố cùng lúc đã lan ra cả 4 làng bên cạnh, bọn họ quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vì sắp được giải thoát khỏi Lời Nguyền chết tiệt khiến họ trở nên nhỏ bé thế này. Nó thì vẫn chưa chọn được Pháp Khí vì có biết đằng mù nào đâu, họ tổ chức tiệc nên nó cũng phải đi vì nó là nhân vật chính trong sự kiện này. Bữa tiệc được tổ chức ở làng Mộc vì ngôi làng này ở trung tâm, các Pháp Sư tụ họp ở đây khá đông đủ và họ cũng rất hòa đồng. Bữa tiệc được tổ chức trọn vẹn trong 1 ngày, sáng ngày hôm ấy tất cả người ở 5 làng đều tập trung đầy đủ, mọi việc diễn ra bình thường nếu như John không nhờ một trưởng lão của làng Thổ tạo nên một khán đài bằng đất.
“Hèm. Có lẽ hôm nay mọi người cũng biết lí do mà mình ở đây, nhưng tôi vẫn xin được nhắc lại lần nữa. Sau hàng ngàn năm bị đày đọa bởi Lời Nguyền xấu xa của tên Phù Thủy Viktor thì nay, tôi đã tìm thấy một người có thể giúp chúng ta tiêu diệt hắn và thoát khỏi Lời Nguyền của hắn” – John bước lên khán đài rồi nói, tiếng nói như được vọng xa khiến mọi người ở đây đều nghe thấy.
“Tôi đã nghe tin này, nhưng chưa biết mặt người đó ra sao? ” – Một Pháp Sư lên tiếng.
“Đúng đó, cho chúng tôi biết mặt người đó đi”
“Đúng đó” – Mọi người đều tò mò không biết người giúp họ là ai và ra sao.
“Mọi người không cần vội vàng, cậu ta sẽ xuất hiện ngay đây, Henry? Cậu có thể lên đây được chứ? ” – John nở nụ cười gọi tên nó.
Một lúc lâu sau, không thấy nó bước lên John lại gọi tiếp.
“Henry? Cậu còn ở đây chứ? ”
“Không, tôi trốn rồi” – Nó hộ to trong khi miệng đang nhóp nhép nhai thứ gì đó.
Mọi người nghe thấy tiếng nó thì rẽ đường cho nó lên khán đài, nhưng vừa rẽ đường ra thì lại cười ầm lên vì nhìn thấy nó đang nhai thứ gì đó trong miệng. John nhìn thấy cảnh này thì cười khổ, biết là dự tiệc thì sẽ được ăn nhưng có cần ăn sớm như thế này không? Đã thế khi bước lên khán đài nó lại làm thêm một câu khiến lão bổ ngửa:
“Cái thứ thịt gì mà ngon quá đi, thơm ngon lại còn béo ngậy nữa chứ. Sao lão không làm cho tôi ăn sớm hơn chứ? ”
Mọi người lại cười ầm lên, nó thì chẳng biết ngại ngùng gì nhưng lão John thì đỏ mặt tía tai… Kết thúc màn giới thiệu về nó, mọi người bước vào việc chính của bữa tiệc: Ăn. Đương nhiên là không thể thiếu, nó thấy nhiều của lạ thì ăn như một thằng chết đói khiến mọi người ngồi gần nó cứ cười tủm tỉm. Cho đến khi mặt trời xuống dần và mất dạng sau ngọn núi thì mọi thứ mới trở lại như cũ, nó lại trở về làng Hỏa và tới căn phòng được John sắp xếp.
Để lại một bình luận