Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác:
– Anh về thăm nội lâu không?
– Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp sếp thời gian về lại Sài Gòn. Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà.
– Lát em có đi đâu chơi không? – Tôi hỏi.
– Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi.
– Trời, chán thế, em biết chuyện tứ quái TKKG dành cho tuổi học trò không?
– Dạ không
– Lát anh đưa em đọc, hay lắm.
– Em có dám ra ruộng chơi không? – Tôi hỏi thêm.
– Ra 1 mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa.
– Hì, không phải ra 1 mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với mấy đứa em họ anh. Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ. Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn.
Cô bé chỉ cười, gật đầu đồng ý.
Tôi cùng cô bé quay vô nhà nội, tôi gom hết mấy cuốn truyện TKKG đưa cô bé. Chào nội tôi xong, cô bé quay về nhà.
Phần 3
Sau bữa trưa, tôi sang nhà ngoại cô bé rủ cô bé đi chơi, ngoại cô bé đồng ý, nhưng cô bé phải về nhà trước giờ cơm tối. Tôi mang chiếc xe đạp của thằng Dũng ra, vậy là 2 đứa tôi thẳng tiến ra nhà ngoại tôi.
Đến nhà ngoại, thấy tôi chở người lạ, mợ tôi hỏi:
– Ai vậy cháu?
– Dạ, Lan là cháu ngoại bà Hai, nhà kế nội cháu ạ. – Tôi thưa.
Sau đó, tôi cùng bé Lan, thằng Long, thằng Dũng xách đồ nghề men theo 2 bờ ruộng. Cô bé thích thú trông thấy rõ, có lẽ từ hồi về thăm ngoại đến giờ, cô bé chăng đi đâu chơi. Tôi xách thùng nước, thằng Long cầm cây khèo cua, thằng Dũng mang vợt bắt cá. Đi 1 lát quay lại thấy cô bé còn mãi phía sau, tôi cũng quay lại đưa tay ra để nắm tay cô bé dắt đi. Vừa chạm vào bàn tay cô bé, 1 cảm giác lâng lâng khó tả, bàn tay mềm mại, da mịn màng. Sau này, trải qua qua nhiêu thăng trầm của cuộc sống, tôi không bao giờ có lại cái cảm giác đó.
Cô bé đi chậm cũng phải, đường ruộng rất gồ ghề. Hai thằng em tôi đi nhanh vì tụi nó quen rồi, tôi cũng theo kịp tụi nó vì tôi… có võ. Nói câu này, bạn thấy lạ phải không, đường xấu thì liên quan gì đến võ? Vậy mà có đó, khi bạn có võ, nó mang lại cho bạn khả năng thăng bằng cực tốt. Tôi dám cá với bất cứ ai có thể làm tôi té. Cô bé đi khá chậm vì không quen đường ruộng, nên tôi dìu cô bé đi. Phía xa, thằng Long đã gọi tôi í ới, nó đã tóm được vài con cua.
Lát sau thấy có vẻ cô bé đã quen dần, tôi buông tay và nói:
– Em thử tự đi xem quen đường ruộng chưa?
Cô bé gật đầu rồi tự bước đi. Được 1 đoạn khá xa, thằng Dũng quan sát phía trước, phát hiện 1 con cá trê khá to, nó liền cầm vợt dí theo và nói:
– Có cá phía trước anh Kiên ơi.
Tôi và thằng Long cũng chạy theo, được 1 đoạn, tự nhiên thằng Dũng nhảy ùm xuống rãnh mương nhỏ, tôi hiểu là nó chặn đường thoát của con cá, thằng Long cũng thế, nó nhảy xuống chặn 2 đầu. Tôi tiến đến chỗ thằng Dũng, lấy cây vợt rà dòng mương, rồi cũng tóm được con cá 1 cách nhẹ nhàng. Tôi quay lại xem cô bé, Lan cũng đang cố bước cho nhanh cho kịp tụi tôi, những không may, do vội đuổi theo tôi nên cô bé trượt chân té, tôi vội lao về phía cô bé, đỡ dậy, cũ ngã không làm đau gì cả, chỉ mỗi tội dơ hết cái mông quần. thấy cô bé đỏ mặt, tôi cũng an ủi.
– Em không sao chứ.
Cô bé đáp:
– Em không sao, chỉ bị dơ đồ thôi.
Đi thêm 1 đoạn nữa, thấy có vũng nước khá sâu, chắc khoảng ngang bụng tôi, tôi nói cô bé bước xuống nhẹ nhàng, dùng nước lau sạch vết bẩn trên quần, tránh sình trào lên. Cô bé làm theo, nhưng khi rửa xong, đã khá sạch sẽ, cái quần lót màu trắng nhìn khá rõ làm cô bé đỏ mặt thêm. Tôi nói:
– Em đừng lo, lát về đến nhà là khô ngay thôi.
Sau đó, tui tôi quay về, hôm nay tôi không ăn tối nhà ngoại, vì ngoại cô bé dặn về sớm, trước giờ ăn tối, nên bốn đứa tôi chỉ tranh thủ luộc cua rồi chấm muối tiêu chanh ăn.
Trên đường chở cô bé về nhà nội, 2 chúng tôi chuyện trò cùng nhau:
– Nhà ngoại anh vui ha.
– Uhm, hồi bé khi anh học cấp 2 mỗi lần về chơi, anh ít khi ở nhà nội lắm, toàn ờ nhà ngoại không hà, tuổi học trò ham vui mà.
– Chơi ngoài ruộng vui không em? – Tôi hỏi thêm.
– Vui, khi nào anh ra ruộng với tụi nó nữa, anh nhớ rủ em nha.
– Bị té vẫn vui hả? – Tôi chọc.
– Hi, dơ đồ tí đâu có sao.
Lát sau, cô bé nói, giọng có vẻ chậm rãi:
– Em có việc muốn nhờ anh.
– Việc gì, em nói đi – Tôi hỏi.
– Nếu anh không đồng ý, thì quên chuyện này đi nha, coi như em chưa nói gì – Cô bé chưa vội trả lời, mà ra điều kiện.
– Uhm, anh đồng ý. Nếu trong khả năng của anh, chắc chắn anh sẽ giúp. Chuyện gì, em nói đi.
– Em… em muốn nhờ anh 1 việc, từ 9 giờ tối, khoảng nửa tiếng là xong.
– Uhm, nhưng là việc gì –Tôi hỏi thêm.
– Em muốn anh canh cho em… tắm.
Nghe đến đây, bụng tôi mừng rơn, nhưng làm bộ hỏi:
– Chuyện đó anh làm được, nhưng anh thắc mắc sao em không tắm sớm hơn. Phòng tắm nhà ngoại em ở đâu?
– Ngoại em không có nhà tắm. Còn tắm sớm hơn, người ta thấy sao.
– Vậy mấy hôm trước ai canh cho em tắm?
– Có ai đâu, em tắm 1 mình thôi. Giờ có anh, em muốn nhờ anh.
– Tối qua em bị 1 phen hú vía, đang tắm em nghe tiếng cót két, làm em sợ quá, vội chạy vào nhà – Cô bé nói thêm, cũng may cô bé khôn nghi ngờ gì tôi.
– Nghĩa là em sợ ma hả?
– Uhm.
– Hì, được, tối nay anh canh cho em tắm. Thật sự anh không tin có ma, nhưng nếu có, anh nói thật chứ 10 con ma anh còn bẻ cổ cái một nữa là.
Nói đến đây, tôi cũng đạp xe về đến nhà nội. Cô bé lấy điện thoại ra coi giờ, đồng hồ tôi nhanh hơn giờ cô bé 2 phút. Cô bé yêu cầu tôi chỉnh lại và đề nghị tôi có mặt chỗ lu nước, sân sau nhà ngoại cô bé lúc 8h55 tối.
Tôi đồng ý, rồi quay vô nhà nội. Nội đã chuẩn bị sẵn phần cơm trên bàn cho tôi, tôi ăn xong rồi đi tắm và lên giường, miên man suy nghĩ không biết lát cô bé có khỏa thân tắm hay không? Lẽ nào 1 cô bé mới 16 tuổi dám làm thế trước mặt chàng thanh niên mới quen có 1 ngày? Nhưng nếu mặc quần áo tắm, thì sao không tắm sớm hơn cho khỏe, tắm đêm hôm chi cho mệt? Suy nghĩ miên man không tìm ra câu trả lời, tôi lại lôi truyện trinh thám ra đọc, mong sao thời gian qua mau đến giờ đã hẹn.
Phần 4
Rồi cũng đến giờ, tôi nhẹ nhàng chui ra khỏi mùng, đi ra sân sau, đi tiếp về phía bờ ruộng, bọc lên sân sau nhà ngoại nhỏ. Tôi ngồi gọn dưới hiên lò sấy lúa nhà ngoại nhỏ, trước mặt tôi là 2 cái lu nước lớn, nơi hôm qua tôi thấy nhỏ tắm. Vị trí này khuất tầm mắt cánh cửa dẫn ra sân sau nhà ngoại nhỏ, nếu có bất trắc, ngoại nhỏ ra đến chẳng hạn, tôi chỉ cần 1 cú phóng men theo bờ ao là biến mất dạng. Ngồi 1 lúc thì nhỏ cũng đi ra, tay cầm thau nhựa nhỏ nhắn tiến về phía tôi. Thấy tôi, nhỏ mỉm cười hỏi:
– Anh đợi lâu chưa?
– Anh chỉ mới đến thôi. – Tôi trả lời.
Nhỏ đưa tôi cái tô cũ kỹ, trong tô có 1 ít lá cây mà tôi không biết tên. Tôi hỏi nhỏ, nhỏ cũng không biết, ngoại nhỏ đưa cho nhỏ xài thôi. Nhỏ kêu tôi đốt lên cho khỏi muỗi.
– Anh quay mặt lại đi, cho em thay đồ. Nhỏ đề nghị tôi.
Tôi quay mặt lại, lui cui đốt đống lá cây trong tô. Đốt xong, tôi nghe tiếng nhỏ xối nước vẫn không thấy nhỏ kêu tôi quay lại, nên hỏi:
– Anh quay mặt lại được chưa em?
– Uhm, được rồi.
Trước mặt tôi là 1 tòa lộ thiên, trên người cô bé không một mảnh vải, thân hình cô bé tuyệt đẹp. Nhỏ đứng sát lu nước, khỏa thân vô tư tắm như như chốn không người.
Tôi như chết điếng trước vẻ đẹp của cô bé, cặp mông tròn trịa và đầy đặn, bộ ngực căng phồng tràn trề sức sống. Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ, nhưng tôi nói không nên lời:
– Em….
– Em sao? – Nhỏ hỏi lại
– Anh… anh không nghĩ em sẽ trong bộ dạng thế này – Tôi nói.
– Ý anh là em nên mặc quần áo vào à? – Nhỏ hỏi lại tôi.
– Không, ý anh không phải vậy, chẳng qua là anh khá ngạc nhiên thôi.
Lúc này nhỏ mới hơi nghiêng người về phía tôi. Nhỏ múc nước vào thau nhựa và tiến về chỗ tôi ngồi. Tôi phát hiện phần âm hộ nhỏ không có đến 1 sợi lông nào. Nhỏ nhẹ nhàng ngồi gần bên tôi, kỳ cọ tay chân. Nhỏ nói:
– Em có một sở thích rất lạ, là thích tắm lộ thiên, bản thân em, em cũng không cưỡng lại được.
– Từ khi về đây, tối nào em cũng tắm như thế này, mặc dù rất sợ ma. Tối qua em bị 1 phen hoảng hồn, em không thể tắm sớm hơn, vì sợ người ta nhìn thấy. – Nhỏ nói thêm.
Tôi chả dại gì tiết lộ tiếng cót két đêm qua là do tôi gây ra. Sau này tôi mới biết sở thích tắm khỏa thân ngoài trời của nhỏ như một cơn nghiện, nếu không muốn nói là một căn bệnh.
– Chứ anh nhìn thấy thì không sao hả? – Tôi vừa cười vừa chọc nhỏ.
– Xí, có sao là em méc nội anh ngay, tội nhìn con gái tắm. Vả lại, em biết nếu có ma, anh đủ sức vặn cổ 10 con ma – Nhỏ nói thêm.
– Anh nói thế em tin à, lỡ anh nói giỡn thì sao?
– Tin chứ, sáng sớm nay lúc đang đánh răng, em thấy anh múa võ mà. Anh đá trái xoài đẹp thật, lúc nào rảnh biểu diễn lại cho em coi nha.
Tôi chỉ phì cười, thì ra nhỏ biết tôi có võ, tin tưởng tôi đàng hoàng, nên mạnh dạn nhờ tôi trông chừng cho nhỏ tắm đêm.
– Khi nào anh về Sài Gòn thì thôi, chứ nếu anh còn ở lại, tối nào cũng như thế này được không anh – Nhỏ ngắt dòng suy nghĩ của tôi.
– Uhm, được chứ, vậy tiện cho anh hơn, như hôm qua, phải ngủ sớm anh thấy khó ngủ quá.
– Anh còn thắc mắc gì nữa không? – Nhỏ hỏi
– Thật ra thì còn, nhưng nó thuộc về người em, anh nghĩ không tiện hỏi
– Anh cứ hỏi đi – Lúc này nhỏ đã ngưng kỳ cọ chân tay. Nhỏ ngồi xổm giống tôi, hai tay chắp lên đầu gối, mặt xoay về phía tôi.
– Vậy anh thắc mắc nhé. Phụ nữ đến tuổi dậy thì, em biết đó, cơ thể họ có 2 vị trí biến đổi theo, nhưng em chỉ có một (ý tôi muốn nói ngực nhỏ phát triển, nhưng lông mu thì không)
– Anh thấy rồi à?
Tôi phì cười:
– Em không mặc gì đứng trước mặt anh, dĩ nhiên là anh thấy chứ.
– Thật ra em cũng như bao người con gái khác. Lúc đầu em cảm thấy không thoải mái, nên em dùng loại thuốc bôi mẹ đưa cho, thoa lên nó không mọc nữa, thuốc đó mẹ em nhờ mua ở nước ngoài. – Nhỏ nói
– Anh còn thắc mắc gì không? – Nhỏ hỏi thêm.
– Có, anh thắc mắc sao em đẹp thế.
Tôi nói câu này chủ ý chọc nhỏ, mà công nhận nhỏ đẹp thiệt. Đến đây tôi mới phát hiện thằng nhỏ của tôi đã cương cứng từ khi nào. Thấy tôi nói thế, nhỏ chỉ “hứ” lên 1 tiếng rồi đứng lên với cái khăn cuốn lên người. Nhỏ nói:
– Em tắm xong rồi, cám ơn anh nhé.
Tôi “Uh” một tiếng, lịch sự quay mặt đi chỗ khác để nhỏ thay đồ. Sau đó, nhỏ cám ơn tôi thêm lần nữa rồi quay vào nhà. Tôi đợi nhỏ vô nhà hẳn rồi mới đi về, men theo bờ ao sau nhà ngoại nhỏ, bọc lên sau sau nhà nội tôi, vào nhà chui tọt vào giường. Việc đầu tiên tôi làm ngay lúc đó, như bao chàng thanh niên mới lớn khác, lôi thằng nhỏ ra… “thẩm du”. Trời ạ, mặc dù khi nãy tôi chưa chạm vào người nhỏ, nhưng thằng cu tôi đã tê dại vì sung sướng. Tôi không thích làm chuyện này nhà nội tí nào cả, nhưng hoàn cảnh như thế, không “thẩm du” thì chịu gì nổi.
Phần 5
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, ra sân sau đi vài bài quyền quen thuộc, người khác thì tôi không biết, chứ riêng tôi nếu không luyện võ thường xuyên là 1 cảm giác khó chịu, đại khái cũng giống như cơn nghiện vậy. Luyện võ buổi sáng sớm miền quê trong lành không còn gì tuyệt hơn. Sáng nay tôi không thấy nội nấu cơm, vậy là lát nữa tôi và nội ăn cơm sáng nhà ngoại nhỏ. Con cá trê hôm qua tụi tôi bắt được, 2 thằng em họ không chịu lấy, nằng nặc kêu tôi mang về cho nội tôi ăn, nên tối qua khi về đến nhà, tôi đã đưa cho nội, cá dưới quê không thiếu, tôi mang về con cá chẳng qua để nội khỏi mất công bắt cá dưới ao thôi. Nội và ngoại tôi sống sâu bên trong kênh, khá xa tỉnh lẻ, chỗ thằng Long đón tôi, nên không có nhiều tiện nghi, ý tôi muốn nói trong này không có hàng quán bán thức ăn sáng, hầu hết họ tự nấu cơm ăn sáng.
Nhớ lại tối qua, lòng tôi trào lên 1 niềm vui, cảm giác lâng lâng khó tả, tôi chỉ mong thời gian qua mau, để tôi được tiếp tục nhìn ngắm thân hình tuyệt mỹ của cô bé.
Qua ăn cơm sáng nhà nhỏ, 2 chúng tôi tỏ ra tự nhiên hơn, dĩ nhiên, chúng tôi chẳng dại gì đả động đến chuyện đêm qua, hí hí. Chiều qua, lúc chuẩn bị ra về, cậu tôi đã dặn sáng nay tôi ở nhà để phụ cậu mang lúa của nội vào nhà. Hàng năm, cứ đến mùa gặt, cậu tôi vừa lo cắt lúa cho nhà cậu, khoán thêm việc cắt lúa cho nội tôi, cả ngoại nhỏ nữa, nội tôi chỉ có 2 công ruộng, ngoại nhỏ thì 3 công, nhưng cũng dư gạo dùng cho cả năm, phần còn dư nội mang đi bán lấy tiền chi tiêu lặt vặt.
Ba tôi và chú tôi thỉnh thoảng vẫn gửi tiền về cho nội, chủ yếu để nội chi tiêu cho đám tiệc, và mua mắm muối lặt vặt thôi. Sau bữa ăn sáng, tôi cùng nhỏ ra ruộng nhà nội tôi, tôi phụ cậu vác từng bao lúa về nhà, nhỏ chỉ đi theo coi cho biết. Cậu tôi có máy suất lúa, lúa cắt xong lúa buộc thành từng bó, cho vào máy suất, máy sẽ sàng và thóc sẽ rơi xuống cái máng, dùng bao hứng lúa ở miệng máng khi nào đầy thì thôi, máy hoạt động cũng khá nhanh, chỉ chốc lát là đầy 1 bao. Tôi hì hục hai ba tiếng cũng khá mệt, xong 5 công ruộng cho nội tôi và ngoại nhỏ, cũng may nội tôi ít ruộng, chứ nhiều như cậu tôi chắc phụ xong, tôi nằm đo ván cả ngày. Giờ tôi mới biết làm ruộng khá vất vả, nhưng họ chỉ vất vả khi vô mùa gặt thôi.
Để lại một bình luận