La Tử Hàm trên khuôn mặt có vẻ hơi đen, nhưng làn da trên người rất trắng, xuyên thấu qua khoãng hở bị rách, Đinh Nhị Cẩu đương nhiên thấy được cái mông bự với quần lót nhỏ màu trắng, chỉ thấy La Tử Hàm cặp mông mập mạp đầy đặn, hiện lên hoàn mỹ hình trứng, cao cao về phía sau vểnh lên, cái quần lót nhỏ bị kéo căng bóng loáng nhẵn nhụi, chăm chú bao vây lấy cái mông mê người, ấn hiện ra bên trong cái quần lót là dấu vết cái kia dụ dỗ bao ánh mắt của đàn ông, quần lót nhỏ vô pháp che dấu cặp mông đầy đặn, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy ở một phần ba.
Dưới làn váy, vớ chân màu trắng ôm lấy cặp đùi đẹp thon dài, đường cong uốn lượn thẳng tắp, xuyên thấu qua hơi mờ vớ chân, trong đó trắng noãn làn da, hai cái đùi đẹp theo động tác chủ nhân thỉnh thoảng giãn ra nên hở ra phía bên dưới, vô cùng thúc đẩy đàn ông phải bài tiết hormone, gợi cảm mông lớn mập mạp! Cặp mông dâm đãng cưỡng gian lấy tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, còn có giữa hai chân hơi nhô lên cái âm đạo bí mật, đầy dẫy hết thảy hấp dẫn làm cho người ta hô hấp như tắt nghẽn!
Đinh Nhị Cẩu muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn, nhưng bên cạnh còn có cô bé phù dâu, cho nên hắn cũng không dám làm càn, hắn giống như là một đứa bé tham ăn, rõ ràng đó là một viên kẹo, mắt muốn nhìn, nhưng lại sợ mình thật sự nhịn không được lấy ăn, cho nên trong lòng mâu thuẫn cứ như vậy liên tục đan xen, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm một cái, cho đến khi có một tiếng súng vang lên, mới hoàn toàn đưa hắn từ giữa hư ảo giựt mình tỉnh lại.
Lưu Hắc Tử mang theo ba người vào trong nhà Trần Nhị Đản, bọn họ tổng cộng đến đây bốn người, trong đó hai tên đứng kèm hai bên khống chế cha mẹ La Tử Hàm, một tên thì dìu đỡ Lưu Hắc Tử, nhìn thoáng qua cũng biết, Lưu Hắc Tử thương tật trên thân thể vẫn còn đau, chân vẫn còn khấp khễnh mỗi bước đi.– Cha mẹ không có sao chứ?La Tử Hàm kêu khóc nói.
– Chúng ta không có việc gì, đừng khóc…đừng khóc!Cha La Tử Hàm không có lên tiếng, nhưng mẹ cô chịu không nổi, đây là chuyện gì đây, trên đường đi tới tham gia hôn lễ con gái, giữa đường bị ép buộc, mẹ cô chỉ biết lờ mờ, đây là chồng mình bởi vì chuyện làm ăn nên gây ra phiền toái.
– Trần Nhị Đản, mày thật sự là giỏi lắm! Chẳng những cướp lấy người đàn bà của tao, lại còn dám xui khiến con đàn bà này đối hạ độc thủ với tao, quỳ xuống trước bàn thờ chịu tội đi, mày cũng biết quy củ của chúng ta, hôm nay mày cùng con đĩ này kết hôn, tao mang pháo mừng đến cho bọn mày đây!Nói Xong, Lưu Hắc Tử cầm khẩu súng đưa lên trời bắn một phát.
Lúc mới bắt đầu mọi người còn chưa biết chuyện gì, còn vây quanh xem náo nhiệt, nhưng tiếng súng vừa nổ vang lên, mọi người lật đật chạy mất hết, Lưu Hắc Tử cũng không có cản trở, dù sao chuyện này với dân trong thôn cũng không có liên can gì.– Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ!Cô bé phù dâu đứng bên cạnh thầm nghĩ, không phải là cô không muốn chạy, mà là đã sợ đến nỗi không nhúc nhích được, mặt trắng bệch, hai chân không ngừng run run, Đinh Nhị Cẩu hướng bên người cô xê dịch tới gần, bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô nắm chặt, giống như là muốn truyền cho cô thêm chút can đảm.– Không phải sợ… không có chuyện gì, đừng sợ, cảnh sát rất nhanh sẽ đến!Đinh Nhị Cẩu thấp giọng an ủi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé phù dâu vẫn là trắng bệch, nhưng so vừa rồi tốt hơn, ít nhất hai chân run run đã giảm bớt, nhưng lại xuất hiện thêm tình huống hậu quả, vừa rồi cô bé còn có thể miễn cưỡng tự mình đứng, nhưng từ khi Đinh Nhị Cẩu cầm tay cô, cô lại có khuynh hướng sắp sửa ngã vào trong người của Đinh Nhị Cẩu vì sợ, điều này không thể được, vạn nhất đến lúc cần chạy, vướng víu như thế này là không chạy thoát được, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng không phải thần tiên, hắn đã thấy, Lưu Hắc Tử cầm trong tay là khẩu súng ngắn K54, theo lời Trương Cường từng nói với hắn, loại này băng đạn có tám viên đạn, hiện tại bắn hết một viên, còn lại bảy viên đạn, nhẹ nhàng còn đủ đạn, đem mấy người còn lại trong nhà bắn chết sạch sẽ.
Đinh Nhị Cẩu buông ra tay phải, dùng tay đổi qua vòng qua phía sau cái mông cô bé, nắm chặt một bên mông trái của cô, với tư thế như thế cô bé sẽ không dễ dàng khi bị tê liệt ngã xuống trên người hắn, còn nếu như ôm eo của cô, phù dâu nhất định sẽ thuận thế ngã vào trên người hắn.
Quả nhiên, cô bé phù dâu cái mông đít bị tập kích, cả người chấn động, chính mình tự đứng thẳng lên không ít, lại còn có ý tưởng thoát ly cánh tay của Đinh Nhị Cẩu giống như là đang bị khống chế, nhưng bàn tay hắn đã bóp được mông cô, làm sao có thể cho cô dễ dàng trốn thoát.– Đừng sợ, nghe lời của anh, anh nhất định sẽ cứu em!Đinh Nhị Cẩu nói mà cô bé phù dâu cơ hồ phải tập trung toàn bộ tinh lực mới có thể nghe được, từ nhỏ đến lớn là cô bé lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ nắm lấy tay của mình, còn ghê tởm hơn, hắn giờ đang nắm lấy một một bên mông đít của mình, cái tay kia lại không thành thật, hình như là đang nắn bóp giống như là nhồi bột mì vậy, khiến cô bé cảm thấy được mình bị lợi dụng, nhưng trước mắt cô, chú rể có một họng súng đen ngòm chỉa vào người, quả là cô không có dũng khí phản kháng, cho nên mông đít cứ để y nguyên như vậy.
– Tao là Lưu Hắc Tử có thù thì phải báo, La Tử Hàm, mày là con đàn bà thúi, tại sao lại phản bội tao, là tao cho mày thiếu ăn? Cho mày thiếu mặc? Hay là tao ở trên giường không thể thỏa mãn cho mày? Mày lại còn dám đối với tao hạ độc thủ, được rồi tao cho bọn mày một nhà bốn miệng ăn cùng nhau chầu trời!!! Hahaha….
Lưu Hắc Tử cười dữ tợn, hắn đi đến gần Trần Nhị Đản với La Tử Hàm không đến năm bước chân, đây là khoảng cách an toàn, chỉ cần La Tử Hàm có một chút động tác, hắn lập tức nổ súng bắn chết, đây là Lưu Hắc Tử đã tính toán rồi, bởi vì hắn biết La Tử Hàm thân thủ, cô có võ TaeKwonDo chín đẳng, á quân võ thuật tán đả cả nước, không phải là hư danh, đó là thật sự.
– Đợi..một chút…..từ từ cái đã!Ngay lúc Trần Nhị Đản cùng mọi người đều cảm thấy hôm nay kiếp nạn này là khó tránh khỏi, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau la lên với giọng nói run rẩy.
– Mày là ai!Lưu Hắc Tử đối với Đinh Nhị Cẩu không có quan tâm đến, hắn tâm nguyện duy nhất chính là đưa Trần Nhị Đản với La Tử Hàm về Tây Thiên.
– Đại ca, em lập tức biến ngay, em với đại ca xưa nay không thù, không oán, đại ca hãy bỏ qua em đi!Đinh Nhị Cẩu thiếu điều là quỳ gối trước mặt, khiến cho Lưu Hắc Tử trong lòng cảnh giác giảm nhiều.
– Này! Đây là anh em bạn bè của anh?La Tử Hàm dù trong lòng cũng đang rất sợ hãi, nhưng là vẫn không quên chế nhạo người bạn của chồng mình Trần Nhị Đản.
Trần Nhị Đản ” chậc.. chậc ” trong miệng, không nói gì, phía bên ngoài, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, trong lúc lộn xộn còn có văng vẳng tiếng còi hụ xe cảnh sát, điều này khiến Lưu Hắc Tử vội vàng xao động, hắn đến đây báo thù, nhưng cũng không muốn đem chính mình đặt ở trong tay cảnh sát, thật ra mấy tên thủ hạ của hắn không muốn để cho hắn ra mặt, chút chuyện nhỏ này, mấy người bọn họ cũng có thể làm được, nhưng Lưu Hắc Tử trong lòng giận quá mắt khôn, không tận mắt thấy Trần Nhị Đản với La Tử Hàm chết đi, trong lòng hắn cũng không hết hận, với lại nếu không ra mặt baó thù, về sau trên đường giang hồ cũng không cách nào lăn lộn.
– Mau cút, bằng không tao cho mày chết chung luôn!Lưu Hắc Tử mũi súng chỉ vào Đinh Nhị Cẩu, hắn sợ tới mức muốn ngưng thở, nghĩ thầm nếu thằng này cướp cò súng, mình thật sự tiêu tùng.
– Dạ! Em đi, em đi..!Đinh Nhị Cẩu không muốn chết nên lủi nhanh.
Khi đi ngang qua bên người Lưu Hắc Tử, Đinh Nhị Cẩu trên đường đi, đột nhiên chuyển hướng, một bàn tay chụp lấy cổ tay cầm súng của Lưu Hắc Tử, dùng hết sức hướng lên trên trời, đồng thời kế tiếp cung chân ngoan độc vô cùng, vừa vặn đá vào hạ bộ của Lưu Hắc Tử, nơi mà cách đây nửa tháng trước, vừa mới bị La Tử Hàm thiến lấy, chỗ vết thương con băng bó, lần này có thể nói là vết thương cũ, chồng lên thêm vết thương mới, đau thấu trời Lưu Hắc Tử la toáng lên, súng trong tay cũng nổ liên tiếp hai phát, dù là Lưu Hắc Tử còn đang không ngừng bóp cò, bất quá hình như là kẹt đạn rồi.
La Tử Hàm ngay lập tức phản ứng mau, ngay lúc Đinh Nhị Cẩu một chân đá trúng Lưu Hắc Tử, cô liền hiểu được ý tứ của Đinh Nhị Cẩu, một chân quét ngang cô bé phù dâu làm ngã xuống đất, tay phải liền đẩy chú rể cùng ngã trên mặt đất, cũng may là cô phản ứng đúng lúc, quả nhiên là phát súng đầu tiên bắn vào không trung, nhưng phát súng thứ hai, đạn xuyên qua ngay chỗ bọn họ vừa đứng, làm cửa sổ bằng kính mé sau vỡ nát.
Tất cả phát sinh quá nhanh, chỉ có một mình Lưu Hắc Tử có súng, ba thủ hạ trên người chỉ mang theo đao và không phải là đối thủ La Tử Hàm, chẵng mấy chốc cả ba đã bị cô quật ngã, té trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Phía sau không ai chú ý đến Đinh Nhị Cẩu, hắn đoạt được súng trong tay Lưu Hắc Tử, dùng bá súng đập vào đầu Lưu Hắc Tử liên tiếp, khiến đầu Lưu Hắc Tử đầy máu, nhìn thấy La Tử Hàm đang ngồi xổm chăm chú trói lại ba tên thủ hạ Lưu Hắc Tử, hắn lặng lẽ liếc nhìn, La Tử Hàm không có chú ý tới cái váy vung lên quá bắp đùi, hướng ngồi của cô lại về phía đối diện với hắn, màu trắng vớ chân ở gốc đường viền ren hoa, cùng da thịt trắng nõn tập trung cùng một chỗ càng làm gợi cảm chọc người, bộ phận sinh dục bao chặt lấy một đám màu đen hơi mờ trong quần lót tơ dệt màu trắng mỏng, âm hộ trướng phình đầy đặn lờ mờ có thể thấy được, mấy sợi lông đen thật dài trên âm hộ từ trong hai bên mép quần lót lọt ra bên ngoài, có vẻ vô cùng hấp dẫn dâm uế.
Đinh Nhị Cẩu không dám nhìn lâu, vươn chân dùng sức đạp thêm vài cái ngay trên hạ bộ của Lưu Hắc Tử, làm hắn đau đến mức cuộn tròn lăn lộn dưới đất.
– Đinh Nhị Cẩu, cậu không sao chứ?Hoắc Lữ Mậu cùng mấy cảnh sát ập vào, Trương Cường trong đồn cảnh sát cũng đều chạy tới.
– Trưởng đồn, nếu ông đến trễ một chút, phỏng chừng tôi biến thành liệt sĩ rồi!– Người này là ai?Hoắc Lữ Mậu chỉ vào Lưu Hắc Tử đầu đầy máu hỏi.
– Thằng này là Lưu Hắc Tử nổi danh đại ca xã hội ở thành phố Ôn Châu, hôm nay tới đây là muốn giết cô dâu với chú rễ, mới vừa rồi còn đem cha mẹ của cô dâu trói lại, hắn sử dụng súng ống phi pháp, với sự gắng sức của tôi mới đoạt được, đây là súng của hắn, bị kẹt đạn rồi, bằng không chúng tôi xong đời hết rồi!– Thằng nhóc này, vì sao trước không ổn định dụ dỗ hắn, chờ chúng ta tới rồi tính, này nếu xảy ra án mạng thì biết làm sao bây giờ?– Tôi cũng muốn như vậy, nhưng thằng này rất vội vả không chịu, tôi cũng không muốn động đậy, cứ làm cái bia cho hắn, tốt xấu gì tôi là cảnh sát nhân dân, vì nhân dân quần chúng mà phục vụ, nhưng lúc nguy hiểm mọi người, tôi buộc lòng phải ra tay, đúng không trưởng đồn, tôi hành động lần này không có sai à!Đinh Nhị Cẩu cứ lải nhải nói.
– Tốt lắm.. tốt lắm, không có việc gì là tốt rồi, đem thằng này trước đưa đến bệnh viện băng bó cấp cứu, tôi sẽ báo cáo về cảnh sát huyện.Hoắc Lữ Mậu phất tay, nhằm ngăn cản lại Đinh Nhị Cẩu đang thao thao bất tuyệt làm ông ta nhức đầu quá.
– Trưởng đồn, tôi không đứng dậy nổi, cái chân này không nghe theo lời sai khiến thế nào!Lần này Đinh Nhị Cẩu thật là không giả bộ, mọi chuyện đã qua, giờ hắn mới phát hiện mình vừa rồi cũng căng thẳng sợ quá mức, nên thân thể giờ như mềm nhũn ra, nhìn đến Đinh Nhị Cẩu tình hình như thế, Hoắc Lữ Mậu cũng không tiện nói cái gì nữa mà cùng Trương Cường kéo nhau đi đến trên xe.
Dọc trên đường đi Hoắc Lữ Mậu sắc mặt âm trầm, tại chính khu vực mình quản lý, lại xuất hiện chuyện đấu súng này, ở đây trãi qua vài thập niên không có xảy ra chuyện như vậy đấy, buồn cười khó xử nhất nhất là, tay không khống chế bắt được tên đai ca xã hội đen cầm súng còn là tên nhóc chưa phải là cảnh sát chính thức, hắn chỉ là một tên đội viên liên phòng, nếu hướng về cấp trên báo cáo công trạng thì làm như thế nào báo cáo đây?– Ông Bình, việc này ông nói nên báo cáo sao bây giờ?– Thì cứ theo tình hình thực tế báo cáo, chuyện này quá lớn, hơn nữa quá nhiều người biết, không bưng bít được đâu?Chính trị viên Trần Bình hình như là không có hiểu được ý nghĩ của Hoắc Lữ Mậu nên trả lời như vậy.
Hoắc Lữ Mậu lông mày nhíu lại với nhau, báo cáo thực ư? Báo cáo sơ qua, thì cũng không tốt, đây chính là một chiến công đứng đầu, tay không đoạt súng, cứu vãn vài nhân mạng, lại giải cứu hai con tin, đây là bao nhiêu công lao, nếu thượng cấp cho phép tuyên truyền rộng ra, thì đến ngày mồng một tháng năm nhận được huy hiệu vinh danh là chắc chắn hoặc là cả nước noi gương anh hùng cái gì đó, nếu bỏ qua cũng thât đáng tiếc!.
Để lại một bình luận