– Này, có việc gì thì từ từ thương lượng, hãy buông cô gái này ra đi, đến đây tôi có chút chuyện muốn nói với các người.
Nói xong hắn nháy mắt với Dương Hòa Bình, ra hiệu cho Dương Hòa Bình đến gần bảo vệ cho Tôn Hải Anh.
– Sao nào ? Mày cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Một tên tóc dài nghênh bật đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu, căn bản là không xem Đinh Nhị Cẩu là gì cả..
– Tôi là chủ tịch trấn này, cho tôi chút mặt mũi, thả cô gái kia ra, như thế nào được không?
– Mặt mũi? Chủ tịch trấn? Ha ha, mày có nói lộn không vậy? Tao cho mày biết, thả cô gái này cũng được, nếu mày chịu chui qua háng tao giống như Kinh Kha ngày xưa, tao liền thả cô gái ra.
Thằng tóc dài nói xong lui về phía sau một bước, giang rộng ra hai chân, chỉ vào dưới háng của mình nói ra, nói xong cùng với mấy tên côn đồ kia cười ha ha.
Dương Hòa Bình nghe xong, muốn nổi điên lên, nhưng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cũng đang mỉm cười, hơn nữa nụ cười của Đinh Nhị Cẩu đến là quỷ dị, lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tình huống hấp dẫn của Đinh Nhị Cẩu và thằng tóc dài, ngay cả Tôn Hải Anh cũng không ngoại lệ, cô muốn nhìn xem cái kẻ nghe nói là đã hại chết cha mình đến tột cùng bằng cách nào để cứu được cô vào lúc này, nhưng cô đối với Đinh Nhị Cẩu vẫn không có hảo cảm.
Đinh Nhị Cẩu khom người một cái, nhìn sang dưới háng thằng tóc dài, chỉ thấy mấy cái chân ở phía sau hắn, nhưng động tác khom người của Đinh Nhị Cẩu làm cho Dương Hòa Bình thấy choáng mắt, chủ tịch Đinh này đang muốn làm cái trò gì vậy? Đừng có nói là chủ tịch Đinh kinh sợ thật sự, khi vừa nghe một tên lưu manh nói vài câu uy hiếp là có thể làm chủ tịch trấn sợ đến như vậy…! Ai dà, vẫn là còn non quá, đảm đương không nổi việc gì đâu, nhưng ……..
Trong lòng của Dương Hòa Bình suy nghĩ chưa kịp hết, đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tung lên một cước thẳng đá thẳng ngay vào giữa háng của thằng tóc dài, trong lúc này thằng tóc dài cảm thấy nguy hiểm, nhưng bởi vì hắn dạng háng quá lớn, trong lúc nhất thời không kịp thu về được, cho nên với cú Liêu Âm Cước của Đinh Nhị Cẩu, dùng hết sức đá trúng ngay vào vo lông dài hạ bộ, cụ thể là ở vị trí này, chỉ có thằng tóc dài mới biết mình bị đá trúng ở đâu, nên nhớ là Đinh Nhị Cẩu là học trò xuất sắc của thiếu tá Chu Hồng Kỳ khi dạy hắn ở trường huấn luyện cảnh sát, thâm chí cô còn đề nghị hắn tham gia vào lực lượng cảnh sát đặc nhiệm, chẳng qua là hắn từ chối mà thôi.
“Uí da… “
Tóc dài quả nhiên chính là tóc dài, lúc này hắn ta cực kỳ giống như một con sói lông dài bị thương vậy, đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất, tiếp theo thân thể cuộn lại thành một con tôm luộc, trên mặt đất gào thét đau đớn không thôi.
Mấy tên lưu manh còn lại bị một màn này sợ chóang váng, mãi một phút đồng hồ sau, bọn chúng mới hồi phục tinh thần lại, nhao nhao hướng Đinh Nhị Cẩu xúm lại, còn có tên cần lấy cây dao chém tới, đúng lúc này Dương Hòa Bình hướng về phía trong cổng ủy ban hét lớn với bảo vệ:
– Con mẹ chúng mày còn xem náo nhiệt, có chịu chạy ra đây chưa vậy?
Lần này, toàn bộ trước cổng ủy ban trấn hỗn loạn rồi, nhưng cũng nhìn ra Đinh Nhị Cẩu vũ lực tiến triển thần tốc, tổng cộng năm tên côn đồ, chính hắn đanh ngã ba tên, còn lại hai tên, khi thấy mọi người xông tới thì bị hù dọa bỏ chạy mất tiêu.
– Nói, ai sai cho các ngươi tới đây?
Đinh Nhị Cẩu bây giờ thì không có ý định bỏ qua cho mấy người này, vì vậy sau khi kết thúc, hắn bước lên, đạp chân lên bàn tay của một thằng lưu manh đáng té ngã, dùng sức nghiền một cái, lập tức thằng này phát ra một tiếng kêu rên.
– Không nói phải không? Tao cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như không nói, cái ngón tay này về sau không thể cầm được đũa rồi.
Đinh Nhị Cẩu hù dọa nói.
– Nói.. nói để em… nói, là bí thư trấn Trương sai chúng tôi tới, việc này không liên quan gì đến em, đại ca của chúng em là rõ ràng nhất.
– Đại ca? Thằng nào là đại ca của bọn mày?
– Ở kia.
Thằng này chỉ chỉ đến thằng tóc dài còn nằm lăn lộn trên mặt đất nói ra.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Dương Hòa Bình, xem ra việc này đúng là không ổn thật rồi, nhưng cho dù là Trương Nguyên Phòng muốn mời Tôn Hải Anh đi gặp mặt, cũng đâu có đáng để dùng phương thức như thế này sao?
– Mày nói là sự thật?
– Thật sự, nếu không thì trời đánh cho em tan xương nát thịt….
Đồn công an trấn Độc Sơn nằm phía tây của ủy ban trấn, tổng cộng chiều dài cách khoảng tầm 500 mét, nhưng khi 2 cảnh sát của đồn công an đến hiện trường, đã hơn 20 phút đồng hồ trôi qua, Đinh Nhị Cẩu sắc mặt lạnh băng, nhưng cũng không nói gì, chính mình mới ngày đầu tiên đi làm, cũng khó mà hành động quá đáng, nhưng bọn chúng lại quá đáng trước, mình chẳng qua là bị động phản ứng lại mà thôi.
Toàn bộ người của ủy ban đều nhìn thấy rỏ, như hôm nay là ngày đầu tiên Đinh Nhị Cẩu nhậm chức, với tư cách là bí thư đảng uỷ Trương Nguyên Phòng tối thiểu thì cũng sẽ cùng với Đinh Nhị Cẩu ăn một bữa cơm, coi như là mọi người nhận thức, nhưng không biết là ông cố ý hay quên, trận tiếp phong yến này rõ ràng không có, cứ cho là Trương Nguyên Phòng nói là đã quên, nhưng điều này làm cho những người khác trong ủy ban trấn sẽ nghĩ như thế nào?
Cho nên lúc này Đinh Nhị Cẩu rất là bực bội, hắn túm 3 tên lưu manh giao cho bảo vệ cổng trói lại, rồi liền bước vào bên trong ủy ban, đúng lúc này Tôn Hải Anh cùng Dương Hòa Bình cũng đi theo vào.
– Chủ tịch, việc này xem nên xử lý như thế nào đây?
Dương Hòa Bình nói xong liếc nhìn Tôn Hải Anh đang đi bên cạnh, đúng ra đây là đang nhắc nhở Đinh Nhị Cẩu nên xử lý như thế nào với chuyện Tôn Hải Anh, vừa rồi mấy tên côn đồ nói ra sao, mọi người đều nghe, mặc dù biết Trương Nguyên Phòng ở phía sau làm mấy chuyện xấu, nhưng việc này không có chứng cớ, người khác chắc có lẽ không tin, chỉ duy nhất là Tôn Hải Anh bây giờ đã tin.
– Tự anh xem rồi an bài đi, tôi có chút mệt mỏi…
Đinh Nhị Cẩu vẫn không muốn lẫn lộn tự đưa mình vào chuyện của Tôn Quốc Cường, dù sao mình là người vừa mới thay thế vị trí của Tôn Quốc Cường.
– Hải Anh, đi thôi, tôi sắp xếp cho cô chỗ nghỉ ngơi, rồi gọi người nhà đến đón cô về nhé?
Dương Hòa Bình nhìn thoáng qua Tôn Hải Anh hỏi.
– Chú Dương, cám ơn chú, không cần đâu, cháu chỉ muốn nói riêng mấy câu với chủ tịch Đinh, nói xong cháu liền tự đi về.
Tôn Hải Anh nói mà không nhìn Dương Hòa Bình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Nhị Cẩu.
– Chuyện này …. chủ tịch, làm sao bây giờ?
Dương Hòa Bình nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất đau đầu với cô gái này, nhưng là khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Tôn Hải Anh, cùng lúc cô cũng nhìn thẳng tắp vào hắn, động tác cái cằm hơi nhếch lên tràn ngập cảm xúc, đường cong khuôn cằm như là khiêu khích, cái này làm cho Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm không khỏi khẽ động, hắn khoát tay, ra hiệu Dương Hòa Bình đi ra ngoài trước.
Nào biết được Dương Hòa Bình lại hiểu sai ý tứ, tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu muốn chuyện bậy bạ với Tôn Hải Anh, lúc đi ra còn kéo cửa khép kín lại…
– Nói đi, có lời gì nói nhanh đi, đêm cũng khuya rồi đấy, coi chừng ảnh hưởng không tốt.
Đinh Nhị Cẩu lui ra phía sau vài bước, đến bên cái bàn làm việc, ngồi ở trên mặt ghế dựa, đương nhiên cái ghế này trước kia là thuộc về Tôn Quốc Cường.
– Chủ tịch Đinh, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, nhưng tôi cũng không cảm kích anh đâu, biết tại sao không?
– Không biết, và cũng không muốn biết.
– Bởi vì cho mọi người đều nói là anh đã hại chết cha của tôi, thù giết cha không đội trời chung, tôi hận là không giết được anh.
Tôn Hải Anh cắn răng nghiến lợi nói ra.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ ra phía góc cửa. :
– Nơi đó có một cây dù đi mưa, tới lấy rồi đâm vào đây đi, cô sẽ báo thù được đấy.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói, vừa chỉ vào ngực của mình nói.
– Nhưng sau khi trở về, tôi phát hiện cha của mình có khả năng không phải là anh làm hại, chỉ bằng dựa vào tối nay anh đã cứu tôi, thì anh cũng sẽ không hại cha tôi, có đúng hay không ? Tôi muốn anh tự xác định lại bằng lời.
Tôn Hải Anh tiến lên một bước, hỏi.
– Tôn Hải Anh, tôi lập lại một lần nữa, chuyện cha của cô chết không có bất cứ môi quan hệ nào đến tôi, dù sao cha cũng đã bị chết, tôi không muốn đánh giá về điều gì với ông ấy, nhưng tôi tin rằng, cha cô là bất đắc dĩ mới tự sát, có lẽ là có người uy hiếp, cũng có thể là vì sự uy hiếp đó là lại nhắm vào cô, cho nên bây giờ cô không nên trở về nhà, nói cách khác, đừng để cha của cô chết lãng phí …
– Vốn là tôi cảm thấy bác Trương là đồng sự lâu năm của cha tôi, tưởng rằng bác ấy có thể giúp tôi, nhưng xảy ra chuyện tối nay, tôi cũng không dám tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa.
Đinh Nhị Cẩu nhìn cô một cái, chính mình rót một chén nước trà uống …
– Chủ tịch Đinh, tuy tạm thời tôi tin là cha tôi không phải là do anh hại, nhưng chắc là anh biết rõ ai hại chết, phải không?
Đinh Nhị Cẩu cười khổ, cô bé này thật sự muốn mất trí vì chuyện này rồi, vì cái gì mà cứ chắc chắn mình và cái chết của cha cô có quan hệ.
– Cô hải Anh à, tôi cũng không biết là ai hại cha cô, nếu như cô muốn biết, thì cứ đi lên đi trên ban thanh tra kỷ luật hỏi thử xem, bọn họ mang cha cô đi cho nên việc này bọn họ là rõ ràng nhất.
Đinh Nhị Cẩu có ý đồ xấu, đem hết phiền toái này giao cho ban kỷ luật thanh tra, thật ra hắn nói không có sai, Tôn Quốc Cường tự sát nơi giam giữ của ban thanh tra kỷ luật, làm sao chuyện này Ban Kỷ Luật Thanh Tra lại không biết.
– Ban Kỷ Luật Thanh Tra tôi đã đến hỏi, chỉ nói là tự sát rồi không cho biết gì thêm, chủ tịch Đinh, anh biết chuyện này, cầu anh nói cho tôi biết đi.
– Thật sự là tôi không biết, sao cô cứ nằng nặc là tôi biết vậy? Tự nghĩ ra một lý do bậy bạ sao?
– Chỉ là anh không chịu nói cho tôi biết, chủ tịch Đinh, nếu anh muốn điều kiện gì thì mới có thể cho tôi biết, cứ nói, tôi sẽ đáp ứng anh, như vậy có được chưa?
Tôn Hải Anh cảm xúc đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, lời vừa nói xong, Tôn Hải Anh đã đem cái áo len mỏng vén lên quá ngực, ở dưới ngọn đèn hiện ra trên bụng bóng loáng trắng nõn không có một tia thịt thừa, vài sợi lông tơ thanh mảnh chạy dai dọc từ lổ rún xuống khuất mất dưới đường viền cái lưng quần, bởi vì tâm tình vô cùng kích động, toàn bộ phần trên thân hình đều ở một loại trạng thái cực độ khẩn trương, khiến cho Tôn Hải Anh thở hồng hộc, mà phía trên bụng hai bầu vú săng tròn tuy vẫn còn cái áo nịt ngực màu đen bảo hộ, nhưng là phía dưới chân vú đã là bạo lộ tại trước mặt Đinh Nhị Cẩu, cái quần tính chất vải mềm mại, cơ hồ là dính sát trên thân thể của cô rũ xuống, cho nên dáng người chỗ bờ mông uyển chuyển đường cong liền hoàn mỹ triển hiện ra, càng thêm mê người là do Tôn Hải Anh đang mang giày cao gót, khiến cho phần eo nghiêng về phía trước, bờ mông đầy đặn ở phía sau vểnh lên, hai bên mảnh thịt mông rung rung quang cảnh tình cờ thật sự là cũng khó gặp qua.
Sự việc xảy rất nhanh chỉ trong vây giây đồng hồ, Đinh Nhị Cẩu không có kịp tới và ngăn lại, dù là Đinh Nhị Cẩu bây giờ đã sành đời, nhưng bị Tôn Hải Anh hành đông trực tiếp như vậy biểu đạt vẫn bị làm cho hắn sợ ngây người, cho nên vội vàng đứng định đứng lên vượt qua bàn công tác đi về hướng Tôn Hải Anh, ý của hắn là nhanh đi khuyên nhủ nàng, tốt nhất có thể giúp nàng kéo xuống, nhưng không để ý đến cái chân bàn nên bị vấp một chút, người hơi loạng choạng khụy quì xuống, nhưng do Tôn Hải Anh hiểu sai ý tứ của hắn, nên cô liền tiến đến sát bên hắn, hai tay liền ôm chặt lấy đầu hắn ghịt sát vào đằng trước cái cái mu của mình mình, lúc này thì miệng của hắn như đặt lên hôn lên đặt lên cái âm hộ của cô, tuy rằng bên ngoài cái quần dài nhưng làm thành bộ dáng tư thế này rất là mờ ám, Đinh Nhị Cẩu như có thể ngửi được một mùi đặc hữu riêng biệt hăng hăng từ nơi cái khe thịt của Tôn Hải Anh phát ra.
Đinh Nhị Cẩu cũng sợ bị Tôn Hải Anh dồn ép gài bẫy, cho nên liền gắng gượng định đứng lên.
– Nếu chủ tịch Đinh nhúc nhích một bước, tôi sẽ gọi người, dù sao lúc này bên trong ủy ban cũng còn có người, để xem mọi người bước vào nhìn thấy chủ tịch như thế này, đến lúc đó mọi người sẽ nhìn xem chủ tịch Đinh đang đối đãi với một người con gái yếu ớt không nơi nương tựa ra sao.
Tôn Hải Anh phảng phất nhìn thấu nội tâm Đinh Nhị Cẩu, thật giống như đột nhiên tìm được mưu kế uy hiếp Đinh Nhị Cẩu.
– Này, cô có ý gì lạ vậy, tôi và cô đâu có cừu oán gì, tôi chỉ mới nhậm chức một ngày à.
Đinh Nhị Cẩu vung tay hất người Tôn Hải Anh lui ra, đứng thẳng người lên nói, quả thực bị tức muốn… phát cười lên, trước kia thường thì người ta đều bị hắn làm cho đến dở khóc dở cười, lần này rốt cục gặp được cao thủ.
Để lại một bình luận