“Ta rất coi trọng Nancy và dự định để nàng ấy biến thành giống như nàng ở bên cạnh ta, có điều nàng cần không ngừng dạy dỗ thêm nàng ấy.”
“Vâng, em sẽ dạy bảo thật tốt nàng ấy.”
Bên cạnh Long nữ nhân đủ nhiều nhưng có tư cách sinh mệnh tương liên với hắn có một người là Ga – In vì trong hiểm cảnh chính nàng đã cứu hắn, bồi dưỡng ra một ma thể như Ga – In cũng rất khó khăn tại nếu giữa chừng tâm lý Nancy sụp đổ thì toàn bộ điều biến thành công cốc nên chưa nắm chắc Long sẽ không thực hiện.
“Đúng rồi, Nhị Yến vừa báo lên một tin quan trọng, có liên quan đến Đoàn Dự.” Ga – In tiếc nuốt nhả con cặc trong miệng ra báo.
“Hắn dám phản?”
Long hai mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh, Nhị Yến là tổ chức tình báo của riêng hắn và chỉ nghe lệnh của hắn mà đặt nền móng tạo ra tổ chức tình báo này không phải hắn mà là Thiên từ rất lâu rồi đủ hiểu nước cờ này bí mật đến nhường nào, với độ trung thành tuyệt đối của các nàng với hắn thì tin tức nhận được chính xác không thể nghi ngờ.
Ngoài Long chỉ có Ga – In biết đến tổ chức này và để bảo vệ các nàng Long bắt buộc Ga – In phải trực tiếp liên lạc và sẵn sàng diệt sát bất cứ mối đe dọa nào với các nàng.
“Không phải Đoàn Dự mà là cô vợ mới cưới của hắn, cô ta có vấn đề không nhỏ.”
Ga – In nói rõ tình báo, Đoàn Dự vừa mới cưới một cô gái tên là Phương Nguyệt, nàng kỳ thật là một đứa trẻ mồ côi lang thang hai mươi năm trước được một trại trẻ mồ côi thu nhận, số phận nghiệt ngã nhưng nàng sớm bộc lộ thiên phú ca hát, cách đây 1 tháng trong một lần biểu diễn vô tình gặp Đoàn Dự từ đó bị con hàng này thu nhận làm vợ bé.
Tư liệu của Phương Nguyệt trông qua không có gì là lạ nhưng vấn đề là ở cái trại trẻ mồ côi kia, đằng sau nó… là Minh Giáo.
“Minh Giáo dám cài người vào thăm dò ta? Đoàn Dự thằng ngu này bị nhắm đến cũng phải thôi vì hắn nắm trong tay quá nhiều quyền lực, có điều hắn không đến nỗi vì một nữ nhân mà dám phản ta chứ?” Long vuốt cằm suy tư.
“Cũng phải thăm dò hắn, nếu hắn có thể phân biệt giữa công và tư thì tiếp tục tin dùng, còn nếu không chúng ta phải xem xét lại phân chia quyền lực lại tránh bị các thế lực nắm được gót chân.”
“Sắp tới chính là cơ hội kiểm tra hắn tốt nhất, nàng trực tiếp đi làm chuyện này, ta sẽ huy động từ Thập Lục Tháp thêm 10 tên tôn giả hỗ trợ đảm bảo không được xảy ra sai sót gì, nhất định phải đem thứ đó về cho ta.”
Long ra lệnh, làm Chấp Pháp trưởng lão bản thân hắn quyền lực rất lớn có điều hắn ít khi dùng đến lực lượng của Thập Lục Tháp vì e ngại bạo lộ bí mật bản thân nhưng bây giờ đã khác, một khi đã nắm trong tay thực lực cực cường cũng như được các lão già trong tháp ngày một coi trọng, hắn sẽ không kiêng dè xuất động lực lượng của tổ chức khi cần thiết.
“Vâng.” Ga – In nhận mệnh.
“Hắc hắc… bây giờ mới là chuyện quan trọng, mấy cái lỗ nhỏ của nàng đã sẵn sàng chưa?” Long cười lớn ôm lấy Ga – In bá đạo hỏi.
“Chúng lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ chủ nhân, cả thể xác và linh hồn của em đều thuộc về ngài.” Ga – In nhìn Long say đắm nói.
“Hahaha… đợi một thời gian nữa khi thời cục ổn định, ta sẽ để nàng cùng Nancy mang thai, cả hai phải sinh ra cho ta những đứa bé thật béo mập…” Long cuồng tiếu cười bế thốc Ga – In lên đến giường lớn.
“Thụ thai em bất cứ lúc nào ngài muốn.” Ga – In hạnh phúc đặt lên môi Long một nụ hôn, hai thân thể trần truồng quấn chặt lấy nhau như muốn hòa quyện với nhau làm một thể, tiếng thở dốc cùng rên rỉ đến sáng mới chịu ngừng lại.
Khách sạn Thiên Thanh.
10 giờ…
Một chiếc xe taxi dừng tại cửa vào, bước xuống làm một bóng hình thướt tha thu hút mọi ánh nhìn, nữ nhân chính là Địch Lệ Nhiệt nàng đã trở lại sau một đêm đầy sóng gió.
“Ta… đã thay đổi…”
Địch Lệ Nhiệt bỏ qua mọi ánh mắt xung quanh, nàng ngước đầu nhìn tòa khách sạn cao to mà thì thầm rồi bước từng bước vào khách sạn, nàng cần dọn một ít đồ bên trong để chuyển đến chỗ ở mới.
“Nhiệt nhi… Nhiệt nhi…”
Đang đợi thang máy lên tầng, Địch Lệ Nhiệt quay đầu vì có người gọi nàng mà không ai khác là Dương Dương với vẻ mặt lo lắng, nhìn hai mắt hắn thâm quầng ắt hẳn đêm qua là mất ngủ.
“Dương ca, anh tìm em sao?”
Nhận thấy dáng vẻ của Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt kỳ quái hỏi, hắn trước nay xuất hiện trước mặt nàng đều là bộ dáng lịch thiệp cùng điển trai hết sức, lần này có chuyện gì lại biến thành như vậy.
“Cả đêm qua em đi đâu, anh gọi cho em suốt không được?” Dương Dương hỏi dồn dập.
“À… là… là điện thoại em hết pin, một người bạn của em bị tai nạn nên em đến chăm sóc thôi mà.” Địch Lệ Nhiệt chột dạ lắp bắp bịa chuyện.
Nhìn qua dáng vẻ của người đẹp, Dương Dương càng thêm lo lắng vì hắn biết đã có chuyện gì đó diễn ra, lòng hắn nóng như lửa đốt.
“Mà anh kiếm em có chuyện gì không? Nhìn anh có vẻ đang có chuyện gì không tốt sao?” Địch Lệ Nhiệt đỏ mặt hỏi để tránh đề cập đến chuyện xấu hổ kia.
“Nhiệt nhi, em nói dối, đêm qua em đi đâu? Anh lo lắng cho em nên không ngủ được, có phải em đến gặp hắn? Hắn đe dọa em sao?”
Không thể tiếp tục đè nén cảm xúc, Dương Dương nhào đến ghì lấy hai vai Địch Lệ Nhiệt không cho nàng tránh thoát mà hỏi gằn, hai mắt trợn trừng đầy đáng sợ.
“Dương ca… anh làm em đau…”
Địch Lệ Nhiệt không muốn trả lời và cũng không thể trả lời, nàng bây giờ đã hiểu vì sao Dương Dương lại như vậy và nàng cũng biết hắn thích mình nhưng nàng với hắn chỉ là có chút cảm tình không hơn, bây giờ nàng đã thuộc về người khác.
“Rốt cuộc hắn vì sao đe dọa em? Em và hắn tối qua đã làm những gì?”
Không nhận được câu trả lời, Dương Dương nổi điên gào lên khiến toàn bộ khu đại sảnh náo động, toàn bộ ánh mắt đổ dồn đến.
“Xuy… xuy…”
“Dám đụng đến phu nhân, ngươi phải chết!”
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện ngay cạnh Dương Dương mang theo sát ý kinh thiên khiến thanh niên lạnh gáy và trong lúc hắn chưa kịp định thần thì bóng đen đã tàn nhẫn xuất thủ, tay gã biến ảo thành một hắc chưởng đập thẳng vào vai hắn.
“Oanh… Ầmmmmmmm…”
Ăn một chưởng, Dương Dương bị đập bay như một trái bóng, chỗ vai hắn lõm sâu vào thành một huyết động hình tay người kéo theo tràng dài máu tươi nhưng đáng sợ nhất là chỗ miệng vết thương đang không ngừng bốc lên hắc khí hôi thối, da thịt hủ hóa rất nhanh bằng mắt thường có thể thấy được.
“Là độc!”
Không thiếu người tinh mắt nhận ra hét lên, độc công vốn dĩ rất bị giang hồ bài xích vì thủ đoạn quá mức tàn nhẫn vậy mà lại xuất hiện ngay tại đây.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
Liếc mắt nhìn Dương Dương, bóng đen quay sang Địch Lệ Nhiệt sớm bị hoảng sợ co rúm trong góc tường thăm hỏi, hắn chính là một trong hai tên Ma Vệ theo lòng từ đất Việt – Độc Sĩ.
Bế quan khá lâu cùng Xuyên điên cuồng nuốt tù phạm Thập Lục Tháp, cả hai đều đã là Cường Giả thất cấp cực cường, để đạt đến thất cấp trước kia Long phải vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần còn hai con hàng này quá thoải mái chỉ việc tu luyện cùng cắn nuốt là lên cấp, một người làm quan cả họ được nhờ là đây. Vì là thân tín nên Xuyên cùng Độc Sĩ thường xuyên có nhiệm vụ bảo hộ người thân của Long.
“Không… tôi không sao…” Địch Lệ Nhiệt vỗ ngực thở, ban nãy ở gần Dương Dương nên nàng bị sát ý cùng lực lượng khủng bố của Độc Sĩ chấn nhiếp, hắn vậy mà phái một Cường Giả bảo hộ nàng.
“Thật xin lỗi đã làm phu nhân hoảng sợ!” Độc Sĩ gật nhẹ đầu nói.
“Phụt… phụt…”
Trong đống đổ nát, Dương Dương gắng gượng đứng lên nhưng không thể, hắn chỉ có thể chèo chống ngồi dậy với bộ dạng thảm hại cùng cực, nội ngoại thương nghiêm trọng khiến miệng hắn thổ huyết, đau đớn làm hắn run lẩy bẩy.
“Hắn… hắn sẽ…” Nhìn đến Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt không kìm lòng hỏi Độc Sĩ.
“Độc của ta đã xâm nhập toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn đã sớm chết nếu ta không cố ý để hắn sống thêm một thời gian nhằm hưởng thụ đau đớn tột cùng trước khi chết.” Độc sĩ cười lạnh làm Địch Lệ Nhiệt run lên, thuộc hạ của Ma Tôn kẻ nào cũng đáng sợ như vậy sao.
“Tha… tha cho hắn một mạng, hắn cũng chỉ lo lắng cho ta nên mới như vậy… cầu… cầu ngươi…” Lại thêm một tràng thổ huyết mà lần này là đã là máu đen đầy hôi thối từ chỗ Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt không đành lòng hướng Độc Sĩ cầu xin.
“Chỉ là chuyện nhỏ, phu nhân chỉ cần căn dặn là được có điều hắn có thể sống nhưng để có thể hồi phục như trước… e là không thể.” Độc Sĩ khoác tay nói, thân hình gã chớp động đến bên cạnh Dương Dương và trực tiếp ấn vào miệng hắn một viên thuốc cũng là giải dược.
“Ngươi có thể sống là nhờ phu nhân thiện lương có điều nếu có lần sau thì không chỉ ngươi phải xuống địa ngục mà cả thế lực sau lưng ngươi đều phải chôn cùng.”
Để Dương Dương nuốt giải dược, Độc Sĩ lạnh giọng nói rồi cứ thể biến mất, hơn ai hết gã rõ tính tình của Long, động vào Long còn đỡ chứ một khi đã động đến người thân của hắn thì ác ma chính thức sẽ nổi giận.
Một tiếng sau…
Tại một bệnh viện lớn cũng là sản nghiệp của Minh giáo.
“Hắn thế nào rồi?” Người hỏi là Phương Quy Nhất còn trước mặt lão là giám đốc bệnh viện cũng là một bác sĩ hàng đầu cả nước.
“Mạng có thể giữ nhưng không khác gì bị phế đi, vùng vai tổn thất quá nặng buộc phải tháo bỏ một cánh tay còn kinh mạch cùng nội tạng bị chất độc phá hủy không ít, chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng nhưng phải rất lâu.” Tên bác sĩ nặng nề nói.
“Rầm…”
“Khốn kiếp… chọc ai không chọc hết lần này đến lần khác lại tìm đến tên điên đó…”
Nghe được báo cáo, Phương Quy Nhất nổi giận lôi đình đánh nát một bức tường kế bên làm nguyên tòa nhà bệnh viện rung lắc, Dương Dương thân phận là một tên thiếu môn chủ bị đánh đến như vậy đồng nghĩa với đánh vào mặt mũi Minh Giáo nhưng Minh Giáo không dám và cũng không có cái bản lĩnh để trả thù mà sợ rằng Minh Giáo không những không được trả thù mà còn phải thân chính đến nhà người ta bồi tội mong hóa giải hiểu lầm.
“Lần này Minh Giáo tái xuất sợ rằng không đúng thời điểm, không biết lão tổ sẽ quyết định ra sao nhưng hy vọng là đặt Minh Giáo lợi ích lên hàng đầu, đừng để Minh Giáo hai chữ này bị chôn vùi ở thời đại này.”
Nhìn lên trời cao, Phương Quy Nhất thầm nhủ, Dương Dương có thể leo lên vị trí thiếu môn chủ vì hắn mang họ Dương cũng chính là con cháu dòng chính của vị lão tổ đang tọa trấn chống đỡ Minh Giáo, Dương Dương vốn dĩ được lão tổ cưng chiều số một đến nỗi điều động một tên đại trưởng lão như Phương Quy Nhất đi theo bảo hộ hắn, lần này biết tin đứa cháu bảo bối bị đánh đến tàn phế không biết lão tổ sẽ làm ra chuyện gì.
Hắc Long Giang…
Ma Giáo tổng bộ.
“Các ngươi nói đi, ta để các ngươi bảo bộ Dương nhi mà bây giờ nó bị người ta đánh đến tàn phế, các ngươi lũ phế vật này còn có tác dụng gì hả?”
Trên giáo đàn, Ma Giáo lão tổ Dương Kiên gầm thét rung chuyển trời đất, dưới chân lão toàn bộ Ma Giáo cao tầng đều sợ hãi quỳ rạp câm nín.
“Lão… lão tổ bớt giận… Dương nhi hắn tuy thương nặng nhưng vẫn còn có thể chậm rãi điều trị, quan trọng là tin tức Minh giáo thiếu chủ bị thuộc hạ của Ma Tôn đả thương cộng với lần đụng độ trước đó của đại trưởng lão với hắn đang được giang hồ bàn tán, chúng ta nếu không xử lý thật tốt rất có thể thật chọc giận tên điên kia.”
Minh Giáo giáo chủ Ngô Bá trầm trọng nói, Minh Giáo tôn chỉ là quy ẩn không tham gia tranh đấu giang hồ nhưng chỉ là bên ngoài, đằng sau tự có mục đích riêng nhưng lần này chỉ vì một nữ nhân mà hủy hoại tất cả.
“Hừ… Ngô Bá ngươi ý nói vì Dương nhi cháu trai ta mà Minh Giáo lâm vào tình cảnh nguy hiểm sao?” Dương Kiên hai mắt hung dữ quét đến.
“Lão tổ minh giám Ngô Bá không có ý đó, chỉ là Ma Tôn hiện tại danh thế quá lớn, chúng ta Minh Giáo chỉ có một mình lão tổ có thể chống lại hắn nhưng đấy là hiện tại, nếu là trong thời gian tới hắn lại bước thêm một bước sợ rằng Minh Giáo sẽ là một trong các mục tiêu đầu tiên hắn ra tay thị uy với giang hồ.”
Ngô Bá tuy trong đầu thầm chửi Dương Dương ngàn vạn lần nhưng nào dám nói ra điều đó vậy nhưng có những thứ không thể không nói nếu không sẽ muộn mất, Ma Tôn phát triển quá nhanh, hắn mới cửu cấp đã có thể đánh ngang tay thậm chí là chiến thắng thập cấp thì lúc hắn bước lên thập cấp thì sợ giang hồ ngoài Độc Cô Cầu Bại còn ai xứng là đối thủ của hắn nữa đây?
“Ma Tôn… khốn kiếp… thù này không báo ta sẽ sao có thể cam lòng…”
Dương Kiên gầm thét đầy giận dữ nhưng lão vẫn tỉnh táo có thừa, một khi lão ra mặt trả thù nếu may mắn chiến thắng được Ma Tôn thì quá tốt Minh Giáo danh tiếng cùng thứ hạng ắt hẳn tăng lên một bậc nhưng nếu là thất bại thì đến nghĩ lão cũng không dám nghĩ Minh Giáo sẽ như thế nào, cái được không bù nỗi cái mất nên Dương Kiên sẽ không động thủ.
Để lại một bình luận