Thiết Ngưu gào thét.
Đạp Tiếu bình tĩnh hơn nhìn về phía nam như đang suy nghĩ gì đó.
Long trại chủ cũng nhìn về phía Nam.
Hai người mắt đối mắt, đều phát hiện ánh mắt đối phương dị thường.
– Nếu đã không có gì, ta phải quay về trại, ta còn phải nghiên cứu những bộ giáp mới.
Đạp Tiếu nói xong chấp tay từ biệt hai người, sau đó quay về phía đông mà đi.
Long trại chủ cũng không nói lời nào, quay lưng về phía bắc.
Thiết Ngưu thì không hiểu gì, mặt nghệt ra, nhưng thấy đã không còn ai, mà vật thì tìm không thấy, nên cũng đi về mang trong bụng một ngọn lửa giận.
Vài giờ sau đó…
– A… chết tiệt… đầu ta đau quá…
– Thiếu gia tỉnh rồi, cha mau lại xem thiếu gia ngài ấy tỉnh rồi.
Lão nhân đang nấu thuốc cấp tốc chạy vào trong nhà.
Lúc này Văn thiếu gia đã tỉnh, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, hơi thở tỏa ra rất là bình thường, chỉ có điều lúc này hắn như đang lạc vào một thế giới nào đó, rõ ràng là không chú ý những gì xung quanh.
5 năm trước…
– Lạc tướng quân, Âu công chúa, các người đi sớm về sớm, phải chú ý an toàn, hoang vực hiện nay không được yên ổn, thú triều lại sắp hàng lâm nên chúng ta không thể mất thêm một người chủ chốt nào nữa.
Một người nam nhân trung niên vẻ mặt đạo mạo lên tiếng nói.
Phía đối diện là một đôi nam nữ. Nam nhân thì anh tuấn tiêu sái gương mặt kiên nghị thần sắc toát ra sự mạnh mẽ khó lường, nữ nhân thì xinh đẹp như tiên nữ, mặt trắng, mắt to, môi mỏng đỏ mọng, thân hình bốc lửa, nhưng không lộ ra một miếng da nào, kín cổng cao tường.
– Cha mẹ, hai người có thể đem theo Văn nhi đi không.
Lúc này một cậu bé đang được ôm trong vòng tay của một nữ nhân khác nói.
– Văn nhi, chúng ta đi tìm ông nội của con, không phải đi chơi, ở nhà ngoan chờ chúng ta về.
Âu công chúa lên tiếng.
– Đúng vậy nha Văn nhi có ta ở đây có ca ca con ở đây, còn có cả một nhà Lạc gia ở đây. Con không phải buồn gì hết.
Nữ nhân kia nhìn Văn nhi mà nói.
– Đã đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát.
Lạc tướng quân nhìn Âu công chúa nói.
– Thiếp biết rồi.
– Đại tẩu nhờ người chăm sóc Văn nhi giúp chúng ta.
– Lạc Long Quân và Âu Cơ các ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây không ai đụng được đến một sợi tóc của nó.
– Chúng ta yên tâm, nhị trưởng lão, đại tẩu, chúng ta từ biệt tại đây, sau này gặp lại.
– Được.
Nói xong tất cả Lạc Long Quân và Âu Cơ lên ngựa đi thẳng về phía trước, mất dạng vào làn sương khói.
– Văn nhi đi thôi, ta dẫn con vào nhà chơi.
– Vâng Từ tỷ…
– Hihi tốt lắm, vẫn còn biết gọi ta Từ tỷ, biết ta già lắm rồi không.
Từ Hiểu Vân đỏ mặt, mỉm cười ôn nhu.
– Tỷ xinh đẹp như mẹ ta vậy, không già chút nào.
– Hừ tiểu tử ngươi miệng mồm trơn tru, về sau không biết bao nhiêu nữ nhân bị ngươi hại nữa.
Văn Lang tỏ vẻ không hiểu, bất quá hắn vẫn nói ra được một câu.
– Ta sau này chỉ cần có tỷ thôi.
– E hèm… hai người các ngươi trước vào nhà rồi nói, ta có việc đi trước.
Nhị trưởng lão không thèm nghe thêm nữa, nhìn cứ tưởng hai người đang tán tỉnh nhau, hắn là người không màng đến tình cảm nam nữ, nên không muốn nghe mấy cái này.
Biết được những lời nãy giờ mình nói đều bị nhị trưởng lão nghe thấy rổi, Từ Hiểu Vân mặt đỏ tới mang tai, mắt liếc xéo Văn Lang một cái rồi bỏ chạy mất dạng, bỏ lại Văn Lang đứng đó ngây ngốc nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
– Không phải nói dẫn ta đi chơi sao.
Văn Lang một thân một mình vào nhà. Đang đi thì thấy đại ca đang làm gì đó lấp ló trong bụi cây.
Hắn mới chạy lại định trêu đùa đại ca một chút. Nhưng không ngờ đó là quyết định sai lầm nhất trong đời của hắn.
– Tốt đã bắt được hắn, chúng ta nên đi rồi.
Lạc Từ Long con trai của Từ Hiểu Vân.
Phần 2: Róc xương cướp đoạt
Đêm đến…
Ở hầm nghiên cứu đan dược của Lạc gia…
– Từ Long con phải nhớ kỹ, chuyện này không được nói cho mẹ của con, nếu không con bé sẽ không chấp nhận nỗi chuyện này.
– Con biết rồi ngoại tổ. Vậy chúng ta đến lúc lấy Giáng Thần Cốt rồi hả.
Từ Long mắt long lên ánh mắt sắc lạnh nói.
Từ Hiên Viên Võ Thần cảnh.
Từ Hiên Viên nhìn cháu ngoại trai bằng đôi mắt chan chứa tình thương. Hắn thương yêu nhất đúng là một đứa cháu duy nhất này, nên hắn mới bắt chấp tất cả để đoạt được Giáng Thần Cốt của Văn Lang. Nhưng thường ngày có hai phu thê Lạc Long Quân và Âu Cơ ở đó nên không thể làm gì được. Bởi bọn họ tu vi cũng là Võ Thần cảnh. Nhất là Lạc Long Quân, mặc dù trẻ tuổi hơn Từ Hiên Viên nhưng lại có tu vi cao hơn.
Đơn giản bởi Lạc Long Quân có một thứ gọi là Giáng Thần Cốt. Một trong 10 loại Cốt từ thời thượng cổ, giúp cho người sở hữu tăng thể chất, tu vi và nhiều thứ khác một cách mạnh mẽ.
Bởi lẽ đó Lạc Văn Lang mới chỉ 11 tuổi nhưng đã có tu vi Nguyên Anh. Từ lúc Hiên Viên phát hiện ra chuyện này. Hắn đã nghĩ ngay tới cháu ngoại trai của mình. Lạc Từ Long 14 tuổi, vẫn chỉ là Kết Anh thôi, cách Nguyên Anh rất xa. Mà Từ Long hắn đã 14 tuổi rồi, mặc dù ở tuổi đó được tu vi Kết Anh là rất tốt rồi. Nhưng Lạc gia không thể nào đánh giá cao Từ Long nếu hắn tu vi thua đệ đệ Văn Lang của mình.
Mặc dù chủ yếu là nhờ vào Giáng Thần Cốt nên Văn Lang mới có tu vi cao ở tuổi nhỏ như vậy, nhưng Văn Lang cũng đã được xếp vào hàng ngũ cao cấp nhất trong Lạc gia trong tương lai. Mà ngoại tôn của Từ Hiên Viên chỉ có thể là kẻ xếp sao, luôn luôn ở dưới đệ đệ mình. Hắn dĩ nhiên không chấp nhận sự thật này.
Từ Hiên Viên đã chờ ngày này rất lâu rồi, ngày mà phu thê Lạc Long Quân và Âu Cơ rời đi. Hắn đã dự sẵn kế hoạch này rất lâu, kế hoạch này là bí mật, chỉ có hắn và Từ Long biết mà thôi. Kể cả nữ nhi duy nhất của mình Từ Hiên Viên cũng không cho biết, bởi vì ông biết rõ nữ nhi của mình có một loại tình cảm không nên có với đứa trẻ con như Văn Lang.
Từ Hiên Viên biết điều đó nên dĩ nhiên mọi chuyện hắn làm từ đầu tới cuối đều trong bóng tối. Giật dây đẩy Hắc Ám Ma Thần Lạc Thiên Cương đi đến Hoang Vực. Rồi sau đó lại tác động dẫn đến phu thê Long và Cơ đi tìm Lạc Thiên Cương.
Tất cả mọi thứ Từ Hiên Viên đã nắm trong lòng bàn tay. Tất cả chỉ vì duy nhất một ngày này.
– Hahaha cháu trai ngoan, ngoại tổ hôm nay sẽ cho con một bước lên mây.
Nói xong Từ Hiên Viên từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đoản kiếm màu vàng kim, trên chuôi kiếm có khắc ba chữ Tả kỳ Kiếm.
– Thanh đoản kiếm này có một công dụng đặc biệt đó chính là rốc tủy rốc xương. Có thể cắt đứt kinh mạch, lưu trữ tất cả và trao lại cho bản thân hoặc người khác.
– Ngoại tổ kiếm này thật lợi hại a.
Lạc Từ Long hai mắt sáng lên lấp lánh.
– Đây là kiếm mà ta nhờ một vị Khí Thần luyện thành. Giá của nó bằng một nửa tài sản của ta. Nhưng để cho ngươi có được Giáng Thần Cốt tất cả đều quý giá.
Từ Hiên Viên cầm kiếm đi đến đang nằm trên giường đá Lạc Văn Lang. Nhưng mà lúc này Văn Lang hắn đã tỉnh rồi. Hai mắt khó hiểu nhìn lấy Từ Hiên Viên và ca ca của mình.
– Long ca, ngoại tổ, hai người chơi trò gì nha. Có thể thả ta ra không, ta làm sao lại không cử động được.
– Haha Văn Lang à, ta nhìn ngươi từ bé đến lớn a, suốt khoảng thời gian đó, ngoại tổ có tốt với ngươi không.
Từ Hiên Viên đến giường đá ngồi xuống, từ tốn nói.
– Tốt a… ngoại tổ ta khó chịu quá, mau thả ta ra.
Từ Hiên Viên nhìn Văn Lang, đôi mắt không chút tình thương nào, mà chỉ như nhìn lấy con mồi đáng thương đang giãy dụa trước lúc chết.
– Haha biết vậy là tốt, bấy lâu nay ta đã tốt với ngươi, hôm nay ngươi cũng nên trả lễ rồi. Văn Lang ráng nhịn đau một chút, chuyện này qua nhanh thôi.
Nói xong Từ Hiên Viên dùng Tả kỳ Kiếm đâm thật mạnh vào bụng của Văn Lang.
– Á… áaaa… hự… hự… híc… híc… ngoại tổ… người làm gì… ta đau quá… ca ca… cứu đệ… đệ đau lắm…
Từ Hiên Viên đâm thật sâu, đến khi chạm tới một vật cứng cứng, hắn lập tức rạch một đường thẳng đến giữa lòng ngực Văn Lang.
– A… a… ngoại tổ… ca… ca… cứu… ta… đau… đau chết mất…
Từ Long lúc này đã không còn nhìn đệ đệ mình nữa. Hắn mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng đệ đệ gạo thét đau đớn, nghe đệ đệ kêu cứu, nghe đệ đệ tuyệt vọng, trong lòng Từ Long cũng không biết là tư vị gì cho phải.
– Từ Long ngươi quay qua tiếp tục nhìn cho ta, sau này ngươi không thể không trải qua những cảnh tượng này, đây là lúc thích hợp để rèn luyện.
Từ Long lúc này nghe lời ngoại tổ, liền quay lại nhìn. Đập vào mắt hắn chính là một thân thể nhỏ bé nhuộm đỏ máu tươi. Giữa bụng đã bị cắt xẻ ra, lúc này ngoại tổ của hắn đang dùng Tả kỳ Kiếm để nạo Giáng Thần Cốt ra khỏi cơ thể Văn Lang.
Còn về phía Văn Lang hắn đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
– Từ Long à ngươi nghe cho rõ đây, chuyện này trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, không thể để ai biết được rõ không.
Từ Hiên Viên lao đi mồ hôi trên trán, mặc dù hắn là Võ Thần cường giả, nhưng vì Giáng Thần Cốt là một loại vật từ thời thượng cổ, năng lượng của nó không dễ triệt tiêu như vậy, chỉ mới một lúc mà Từ Hiên Viên đã cảm thấy hơi không khỏe rồi.
– Vâng ngoại tổ.
Sau một thời gian dài…
Ở trong đại điện Lạc gia…
Gia chủ Lạc gia Lạc Phong Vân tu vi nửa bước Võ Thánh.
– Hiểu Vân ngươi nói Văn Lang mất tích rồi sao.
Lạc Phong Vân vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.
– Vâng đúng vậy, ta nhớ lúc đó vì một chút việc riêng nên đã để Văn nhi ở trước cổng của Lạc gia. Khi trở ra thì đã không thấy hắn, ta đã đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy được.
Từ Hiểu Vân lúc này đang quỳ giữa đại điện, mắt đỏ ngấn lệ. Gương mặt thất thần và tự trách, còn đâu vẻ đẹp thành thục thánh thiện bình thường.
Gầm!!!
– Hay cho Từ Hiểu Vân, ngươi vậy mà lại sơ ý như vậy, để cho Văn Lang biến mất không dấu vết, hắn là con của Lạc Long Quân, là người mang trong cơ thể Giáng Thần Cốt tối thượng, hắn là tương lai của Lạc gia ta. Vậy mà để biến mất rồi, ngươi có biết tội không.
Lạc Vân Phong tức giận rống lên. Hắn đây là đang thật sự tức giận, lý do đều đã nói ra hết rồi, chung quy lại vẫn là việc Giáng Thần Cốt là tương lai của Lạc gia, còn về Văn Lang cũng chỉ là phụ thêm thôi.
– Hiểu Vân biết tội, xin gia chủ cứ việc trách phạt, ta sẽ nhận mọi hình phạt.
Từ Hiểu Vân cúi đầu nước mắt tuôn rơi trên gò má.
– Hừ ta không có tư cách phạt ngươi, hãy để cho đại trưởng lão ông ta dạy lại nữ nhi của mình.
Lạc Vân Phong nén giận, nhìn xung quanh đại điện, có nhị trưởng lão Lạc Thương Nhàn, tam trưởng lão Lạc Kinh Phong, tứ trưởng lão Từ Phá Hiểu, ngũ trưởng lão Từ Tư Mộ và chúng vị phó lão khác. Hoàn toàn không thấy Từ Hiên Viên đâu.
– Các vị trưởng lão có ai nhìn thấy đại trưởng lão đâu không.
Lạc Vân Phong mắt nghi hoặc hỏi.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, tất cả đều khó hiểu, lắc đầu, bọn họ hình như rất lâu chưa gặp đại trưởng lão rồi.
– Bẩm gia chủ sáng sớm hôm nay ta có gặp qua đại trưởng lão, ông ta hình như dẫn Từ Long đi xuống trấn đảo chơi rồi.
Có một vị phó lão bước ra nói.
– Ngươi có chắc chắn.
– Ta chắc chắn.
Lạc Vân Phong trầm ngâm suy nghĩ. Ánh mắt nhìn về phía Từ Hiểu Vân, chợt nhớ tới điều gì mới nhìn và hỏi Từ Hiểu Vân.
– Ngươi có nhớ nơi nào mình chưa tìm không.
Từ Hiểu Vân ngẩng đầu lên, đầu óc xoay chuyển, nghĩ về nhưng nơi mình đã tìm, đã lục soát từng góc nhỏ nhất ở Lạc gia, nhưng hình như có một chỗ chưa tìm, đó là hầm chế đan dược của Lạc gia, nơi mà chỉ có gia chủ và trưởng lão và các vị luyện đan sư được phép đến.
– Ta nhớ ra rồi gia chủ, còn một nơi ta chưa thể đến, đó là hầm luyện đan.
– Mật thất luyện đan.
Lạc Vân Phong ánh mắt hiện lên một tia ẩn ẩn sát khí.
– Đến tất cả cùng trưởng lão cùng ta đến xem hầm luyện đan.
Nói xong Lạc Vân Phong, Từ Hiểu Vân và các vị trưởng lão khác chạy đến chỗ hầm luyện đan.
Lúc này trong mật thất luyện đan.
– Long ngươi cảm thấy thế nào rồi, có thoải mái không.
Từ Hiên Viên hỏi.
– Ngoại Tổ ta cảm thấy cả cơ thể thoải mái, tràn đầy sức mạnh, hiện tại nếu ta ngồi xuống tu luyện chỉ cần nửa canh giờ là có thể lên được Nguyên Anh rồi.
Từ Long hưng phấn nói.
– Haha tốt tốt, không uổng bao nhiêu công sức của ta đã bỏ ra. Bây giờ ngươi chỉ cần trốn trong mật thất trong phủ chúng ta, tu luyện đến khi nào lên được Võ Tôn thì hẵng bước ra khỏi đó.
Từ Hiên Viên cảm thấy thật mỹ mãn, chưa bao giờ hắn lại thấy vui như lúc này, hậu nhân của Từ gia có được Giáng Thần Cốt, có thể kéo theo nhân mạch sau này cũng có một phần sức mạnh của Giáng Thần Cốt, vậy thì Từ gia sẽ trường tồn mãi mãi, nếu có thể thì lật đổ Lạc gia là chuyện sớm muộn.
Đúng lúc này dị biến nảy sinh, chỉ cánh cửa đá của căn mật thất (thay chữ hầm) bị đẩy ra vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hết sức khó chịu.
– Văn nhi… aaa… Văn nhi… tỉnh lại… ngươi làm sao… ai đã hại ngươi thành thế này… hức…
Để lại một bình luận