Từ Hiểu Vân phát hiện ra Văn Lang đầu tiên. Lúc này Văn Lang như không còn là con người nữa, cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ, bụng bị rách ra, đôi mắt chảy ra huyết lệ, máu ở khắp nơi, mùi tanh tưởi khiến cho người ngửi được chỉ muốn nôn mửa.
– Lớn mật, Từ Hiên Viên ngươi vậy mà lại dám ra tay cướp đi Giáng Thần Cốt của Văn Lang.
Lạc Phong Vân nhìn ra được Giáng Thần Cốt đã không còn ở trong cơ thể Văn Lang nữa. Khi hắn nhìn lại chỗ của Từ Hiên Viên và Lạc Từ Long, hắn đã phát hiện vậy mà Giáng Thần Cốt đã ở trong cơ thể Từ Long rồi. Hiển nhiên tất cả chỉ có thể là một tay Từ Hiên Viên tạo nên, lửa giận ngút trời dâng lên, hắn bộc phát tu vi nửa bước Võ Thánh của mình ra, xông đến ý định túm lấy Từ Hiên Viên, bất quá lúc này các vị trưởng lão của Từ gia nhảy ra ngăn chặn.
– Bẩm gia chủ thủ hạ lưu tình, không nên gây ra nội chiến.
Tứ trưởng lão đứng ra nói.
– Khốn kiếp Từ gia các ngươi lớn lắm sao, dám làm hại con cháu Lạc gia.
Nhị trưởng lão bước ra trước tu vi Võ Thần bùng nổ, nhị trưởng lão cũng là Võ Thần cảnh cường giả, bất quá vẫn thua kém rất nhiều tu vi so với Từ Hiên Viên.
Thế giới này Võ Thần cảnh cũng có nhiều cấp bậc khác nhau. Từ tầng 1 tới tầng thứ 10, đột phá tầng 10 sẽ đến cấp bậc nửa bước Võ Thánh. Mà Từ Hiên Viên là cấp bậc Võ Thần tầng 9. Lạc Thương Nhàn chỉ mới là tầng 7 của Võ Thần cảnh thôi.
– Haha nói như các ngươi vậy, Long nhi không phải là con cháu Lạc gia các ngươi sao, nó chính là đại công tử của Lạc gia, Văn Lang chỉ là đứa nhỏ nhất thôi, Giáng Thần Cốt không thể phát huy hiệu quả nếu ở trong cơ thể hắn.
Từ Hiên Viên lên tiếng phản bác.
– Hừ ăn nói ngông cuồng, sai mà không chấp nhận mình sai.
Tam trưởng lão cũng bước lên.
Từ Hiểu Vân xem xét Văn Lang thấy hơi thở của hắn rất mỏng manh, phải thì khóc lên.
– Các vị đừng cãi nhau nữa, Văn nhi sắp không ổn rồi, mau cứu lấy hắn, có chuyện gì sau hãy nói.
Lạc Phong Vân đích thân bước đến chỗ của Văn Lang, nhìn thấy cảnh tượng đó hắn cũng thoáng chút kinh hãi. Bất quá là lão quái vật sống lâu năm, cảnh tượng này hắn gặp như cơm bữa, lúc này chỉ hơi thoáng giật mình, sao đó lấy trong nhẫn trữ vật ra một lọ lục sắc.
– Đây là Sinh Mệnh Thủy, bất cứ vết thương nào cũng có thể lành lại.
Nói xong Lạc Phong Vân đổ một giọt Sinh Mệnh Thủy vào miệng của Văn Lang, bất quá hắn lại không thể nuốt xuống được, Lạc Phong Vân cũng hết cách, thương thế hắn quá nghiệm trọng, nếu cưỡng ép dụng nội lực đẩy Sinh Mệnh Thủy vào trong cơ thể Văn Lang hắn có thể không chịu nổi mà cắt đứt hơi thở.
Đúng lúc này, một bóng đen ập vào, đó là Từ Hiểu Vân, nàng dùng môi của mình áp vào môi của Văn Lang, dùng lưỡi đẩy Sinh Mệnh Thủy vào trong cơ thể hắn.
Nhận được Sinh Mệnh Thủy Lạc Văn Lang dần dần có phản ứng, bất quá vì vết thương nghiêm trọng hắn vẫn chưa thể tỉnh lại. Từ Hiểu Vân chỉ có thể ôm lấy thân thể của Văn Lang mà bật khóc.
Lạc Phong Vân chỉ biết thở dài, hắn quay sang phía Từ Hiên Viên, vẻ mặt nghiêm nghị.
– Ngươi đi đến đại điện chúng ta sẽ mở hội nghị gia tộc.
Không biết hội nghị gia tộc diễn ra bao lâu, chỉ biết rằng Từ Hiểu Vân và Văn Lang đã biến mất trong khoảng thời gian đó.
Toàn bộ Lạc gia tìm kiếm cũng không hề thấy tung tích gì của hai người, chỉ biết có người thấy một nữ nhân và một đứa trẻ cùng nhau lao xuống Vô Tận Vực. Nhưng đó chỉ là lời đồn đại của dân gian. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tin tức Từ Hiên Viên lấy mất Giáng Thần Cốt của Lạc Văn Lang đã được lan truyền bốn phương, bởi có một nữ nhân đã dùng một loại phương pháp đặc biệt khắc lên trên vòm trời của nơi tọa lạc của Lạc gia 9 chữ:
“HIÊN VIÊN GIÁNG THẦN CỐT CHỜ TA ĐOẠT LẠI”
Dù cho dùng mọi cách nhưng toàn thể Lạc gia đều vô pháp giải trừ dòng chữ đó, họ chỉ biết được rằng cái ngày mà Lạc gia gặp đại họa sớm muộn cũng sẽ tới.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận